Sắc mặt Lục Lập Tiêu thay đổi, anh nhanh chóng mở cửa và đi sang phía bên kia của xe, ẵm cô từ ghế lái phụ xuống.
Anh bước nhanh vào tòa nhà chính của Lục gia, bảo người hầu bên cạnh gọi cho Đường Cảnh Thiên.
"Lục thiếu gia, bình thường anh đối xử tệ với nhân viên của mình tại công ty thì không có vấn đề gì, lần này lại bỏ mặt một cô gái tại nghĩa địa giữa đêm hôm như vậy! Nhìn cô bé nhút nhát như vậy anh cũng rat ay được, dọa cho cô ta ngã bệnh rồi kìa!”
Đường Cảnh Thiên vừa kiểm tra Kiều Hy vừa trách móc.
Lục Lập Tiêu đứng bên giường biểu lộ sự ủ rũ lần đầu tiên, anh ta khó chịu cau mày: "Đủ rồi, tình hình như thế nào?"
"Sốt cao, tới nhẫn 39 độ! Tôi phải tiêm cho cô ấy một mũi hạ sốt!”
Không biết có phải nghe được lời nói của anh ta không, cô bé đang ngất xỉu trên giường đột nhiên lắc cơ thể và lẩm bẩm trong miệng: "Không chích thuốc ..."
"Cô bé, không chích thuốc thì cô sẽ bị sốt đến khùng luôn đó!" Đường Cảnh Thiên nói giọng trêu ghẹo.
Cô bé trên giường sốt đến mơ hồ, không nghe thấy anh ta nói gì, tiếp tục lẩm bẩm trong miệng và nắm lấy cánh tay đang đặt trên đầu giường của Lục Lập Tiêu một cách sợ hãi: “không chích thuốc … không chích thuốc …”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu đặt bàn tay nhỏ bé run rẩy của cô xuống: "Nghe lời!"
Anh rõ ràng không biết nói những lời an ủi mềm mại, giai điệu câu nói lúc này của anh cũng giống như đang ra lệnh. Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay anh, cô gái trên giường dường như đã được an ủi, bàn tay cô không còn run rẩy quá nhiều!
"Có vẻ như cô bé này thích ở gần anh!"
"Đừng nói nhiều, tiêm thuốc nhanh lên! "
Lục Lập Tiêu nhìn Đường Cảnh Thiên với ánh mắt hối thúc, sau đó lại bồi thêm một câu, "nhẹ thôi ..."
Mũi kim tiêm lạnh dính vào cánh tay cô, Kiều Hy run rẩy vì đau đớn, sau đó Lục Lập Tiêu an ủi: “Không sao đâu, sẽ qua nhanh thôi!”
Có vẻ như rất nghe lời anh, cô gái không vùng vẫy nữa.
Sau khi rút kim tiêm ra, cô cuộn tròn người lại về phía Lục Lập Tiêu, gối đầu vào đùi anh, để lộ vẻ của sự hài lòng, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Mẹ ......"
"Ý! Hóa ra nó bị sốt đến mê mang thật rồi, xem anh như là mẹ của nó! Hahaha …”
Đường Cảnh Thiên cười ha hả, Mặt Lục Lập Tiêu bí xị lại.
Anh thực sự muốn kêu cô bé dậy để cô mở mắt ra nhìn rõ anh là ai. Nhưng khi nhìn thấy cô nhắm chặt đôi mắt trong đau khổ thì lại có chút không nỡ!
"Thuốc hạ sốt tôi để ở đây, đợi cô ta dậy thì anh nhớ cho cô ta uống. Còn nữa là phải chú ý mỗi hai giờ đo nhiệt độ cho cô ấy một lần, có gì không ổn phải gọi cho tôi ngay!"
Thấy Đường Cảnh Thiên đang chuẩn bị đi, Lục Lập Tiêu hỏi với giọng không hài lòng: “Ý anh là để tôi chăm sóc cô ấy cả đêm?”
"Nếu không thì sao? Chẵn lẽ anh để tôi chăm sóc? "
"Anh là một bác sĩ mà!" Lục Lập Tiêu nhấn mạnh.
Ý là việc Đường Cảnh Thiên chăm sóc người bệnh là điều đương nhiên, bởi lẽ Lục thiếu gia cao cao tại thượng xưa giờ đều là người được chăm sóc.
Thấy anh kiêu ngạo như vậy, Đường Cảnh Thiên tạm thời đặt hộp thuốc xuống.
"Tôi điều tra qua giúp anh rồi, đời sống riêng tư hỗn loạng là điều không thể tin. Kiều Hy lúc học cấp ba đúng là có mấy người bạn trai nhưng họ tuyệt đối không có không đứng đắn như Thẩm thiếu gia đã nói! Nói cho cùng thì nha đầu này chỉ là có chút ý xấu, nhưng nó cũng chỉ là một con bé. Vã lại vẫn còn nguyên vẹn … chưa từng bị đàn ông ‘đụng’ tới” Đường Cảnh Thiên cố tình nhấn mạnh câu cuối.
"Nếu anh kêu tôi chăm sóc cô ấy, tôi không có ý kiến. Dù sao thì anh cũng biết đó thời gian gần đây tôi đang thất tình, một đêm dài với một cô bé xinh như búp bê sứ, đó là một sự an ủi tốt."
Đường Cảnh Thiên vừa nói vừa bước đến Kiều Hy.
Tuy nhiên, anh ta nhanh chóng bị ngăn lại bởi ánh mắt bảo vệ thức ăn của ai đó: "Cút đi!"