Buổi chiều, khi Lục Lập Tiêu quay lại phòng bệnh để đón Kiều Hy, anh thấy tình hình hơi sai sai.
Người đàn ông mở cửa phòng bệnh, thấy bên trong rất tối, rèm cửa mở nhưng không mở đèn.
Anh mở đèn và thấy cô gái trên giường đắp chặt chăn.
Lục Lập Tiêu cởi cà vạt của mình, vỗ nhẹ vào cô qua tấm chăn: “Dậy, tôi dẫn cô đi ăn cơm.”d
Nghe vậy, cô gái trong cái chăn không động đậy, giọng nói buồn bã vang lên từ trong chăn: “Tôi không muốn ăn, anh tự đi ăn đi.”
“Không đi ăn cũng phải dậy, đến lúc xuất viện rồi.”
Lục Lập Tiêu nhắc, tuy nhiên, cô gái trong chăn vẫn không có động thái gì.
“Con heo lười biếng, đi ra đây!"
"Không, mặc kệ tôi!” Kiều Hy thu người lại trong chăn, không chịu ra.
Lắng nghe giọng điệu kiên quyết của cô, Lục Lập Tiêu ngồi xuống bên cạnh giường, bất lực nhìn cô gái trong chăn, đôi mắt lóe lên một sự ranh mãnh, thò tay … vào trong chăn.
"Á! Tay anh mò mẫm vào đâu vậy?”
Nhưng trong hai giây sau, tiếng hét của Kiều Hy vang lên, cô gái tự mở chăn và gần như nhảy ra ngoài.
Cô liếc nhìn Lục Lập Tiêu, vội vã thắt lại cái dây áo trong bị tháo ra sau lưng của mình.
Ý cười trong mắt của Lục Lập Tiêu đột nhiên biến mất sau khi nhìn vào mặt của cô gái.
Anh với tay ra, kéo mặt Kiều Hy lại và thấy rõ khuôn mặt của cô gái bị thương.
Cô bị đánh bầm một bên mắt, khóe mắt hơi bầm. Còn bên mặt trái thậm chí có dấu tát tay màu đỏ chót.
"Bị làm sao vậy?”
"Không ... không có gì!"
Kiều Hy hất tay anh đi, cúi đầu tránh né ánh mắt của người đàn ông.
Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu đã không để cô ấy né tránh.
Vươn tay, nhấc cằm nhỏ của cô gái lên, buộc cô phải ngẩng đầu và nhìn thẳng vào mình: “Tôi đang hỏi cô, rốt cuộc thì bị làm sao? Nói đi!”d
Kiều Hy thấy giọng điệu của anh, cô hiểu rằng cô không nói thì anh cũng sẽ điều tra ra.
Nên cô thành thật khai báo: “Tôi đánh nhau với người ta.”
"Với ai?"
"Chín ... cô y tá trong bệnh viện này! Cô y tá mà đến quyễn rũ anh lúc anh tắm đó.”
"Tại sao đánh nhau?”
Nhắc đến điều nay, KIều Hy nhìn anh với ánh mắt phàn nàn, “Xét cho cũng thì cũng tại anh, tại anh từ chối cô ấy, cô ấy trút giận lên người tôi, thực sự kỳ lạ."
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhìn cô với một cái nhìn khinh bỉ: "Cô ấy đánh cô thành như vậy, cô cũng yếu ghê!”
Nghe vậy, Kiều Hy không phục: “Cái gì? Sau cùng là tôi đánh thắng mà? Anh đi xem xem cô ta bị thương nặng cỡ nào, cô ấy bị thương nặng hơn tôi nhiều. Cô ấy lớn tuổi hơn tôi, ăn cơm bao nhiêu năm nay đều coi như không.”
“Tôi thấy cô mới là ngốc đó. Người thật sự có năng lực thì sẽ không để bản thân bị một chút tổn thương nào đâu. Cô bị thương như một gấu trúc như vậy, thật ngu ngốc.”
"Anh … anh mới ngu ngốc!"
Kiều Hy gần như bị Lục Lập Tiêu làm tức chết.
Cô ấy bị tổn thương như thế này, anh ấy còn ở bên nói lời mây gió, cười nhạo cô, không có một chút đồng tình gì cô.
Đây là thái độ đáng có của người đàn ông của cô ấy ư? Tuy chỉ là trên hợp đồng, nhưng bản thân cô bây giờ không phải là người của anh ta rồi sao?
Chưa thấy người nào mà không biết thương xót người khác như vậy!
Kiều Hy tức giận, ôm gối của mình lui lại, không muốn để Lục Lập Tiêu chạm vào cô, cũng không muốn thấy mặt anh ta nữa.
"Đúng, là tôi yếu, anh lợi hại, vậy anh có giỏi thì đừng quan tâm gì đến tôi nữa, đi ăn cơm của anh đi, tôi bị đánh chết cũng không phiền đến anh đâu.” Cô gái tức giận.
"Nói hai câu, thì lên giọng như vậy rồi? Qua đây!”d
Lục Lập Tiêu gọi cô ấy, nhưng Kiều Hy chỉ quay đầu sang một bên, không nói gì cả.
"Cô y tá đã đánh cô tên gì?”
Kiều Hy: "..."
"Tôi hỏi cô, tên cô ấy là gì?" Lục Lập Tiêu đứng dậy, ngữ khí nặng hơn.
"Tống Mỹ Mỹ!”
Kiều Hy trả lời, sau đó lại quay mặt qua chỗ khác
Thấy vậy, Lục Lập Tiêu bước ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông rời đi, Kiều Hy quay mặt, có chút không vui: "Cái gì? Như vậy thì bỏ đi thật sao!”
Ai ngờ sau ba phút, Lục Lập Tiêu đã trở lại.
Đồng thời, anh ta cũng mang cô y tá tên Tống Mỹ Mỹ đến.
Đối phương vừa bước vào phòng liền quỳ xuống xin lỗi Kiều Hy: "Cô bé, tôi xin lỗi, tôi không đánh cô, tôi xin lỗi cô!"
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn vào tình hình một cách kỳ lạ, trông có vẻ lúng túng.
Thấy rằng cô ấy không nói gì, nghĩ rằng cô ấy vẫn chưa tha thứ cho mình.
Cô Tống Mỹ Mỹ đó đột nhiên bắt đầu tự bạt tai mình: "Tôi xin lỗi, tôi có mắt mà không tròng, dám cả gan làm phiền đến mấy anh chị? Lúc nãy bạt tay cô là tôi sai, bây giờ tôi tự tát mình, cho cô trút giận được không?”
Tống Mỹ Mỹ vừa nói vừa tự tát vào mặt mình.
Cô ấy tự tát một cách thẳng tay, có thể nghe rất rõ tiếng bách bách.
Hơn nữa, mặt cô ấy vốn sưng như đầu heo. Hai mắt cô ấy thâm đen, trên mặt còn có vết xước do bị móng tay quẹt qua, trên cánh tay còn có dấu răng, thực sự bị nặng hơn Kiều Hy nhiều.
Kiều Hy liếc nhìn cô và nhìn Lục Lập Tiêu.
Cô thấy người phụ nữ vừa nhận lỗi với mình vừa nhìn sang Lục Lập Tiêu.
Đột nhiên, Kiều Hy hiểu ra.
Vì vậy, khi nãy người đàn ông hỏi tên xong không phải bỏ đi mà là tìm cô ấy để cho cô trút giận?
Cũng không biết anh ấy đã dùng phương pháp gì, có thể khiến một Tống Mỹ Mỹ lúc nãy còn rất hung dữ có thể xin lỗi cô ấy một cách hạ giọng mà xin lỗi cô ấy như vậy.
Nhưng nhìn thấy cô ấy tự tát mình như vậy, Kiều Hy có chút không nhẫn tâm nữa.
"Thôi … thôi bỏ đi!” Kiều Hy nói.
Nghe vậy, đôi mắt của Tống Mỹ Mỹ lóe lên một sự vui mừng: "Thật sao?"
"Ừ, dù sao thì lúc nãy đánh nhau tôi cũng không thiệt thòi, cô chỉ cần xin lỗi những lời cô đã sỉ nhục tôi là được, chuyện khác tôi sẽ không truy cứu.”
Nghe vậy, người phụ nữ gật đầu liên tục, thậm chí còn tát vào miệng mình mấy cái: “Là miệng tôi hôi thối. Tôi nói mà không biết suy nghĩ, tôi mới là con ỉ ranh ma, tôi mới là gái. Tôi không nên chửi cô, tôi có lỗi với cô.”
Người vì giữ mạng sống của mình, thật sự làm gì, nói gì cũng chịu.
"Ông Lục, vậy tôi … có thể đi được chưa?” Tống Mỹ ngẩng đầu nhìn Lục Lập Tiêu một cách cẩn thận.
“Sau này tôi không muốn gặp mặt cô trong bệnh viện này nữa.” Lục Lập Tiêu nói.
Nghe vậy, vẻ mặt Tống Mỹ Mỹ ngay lập tức trắng bệch, cô nắm lấy tay áo người đàn ông: “Ông Lục, bệnh viện là công tác của tôi, tôi không thể thất nghiệp được! Tôi đã xin lỗi cô ấy vì những lời lúc nãy của tôi rồi, cô ấy không phải hứa không truy cứu nữa rồi sao?”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu cúi đầu nhìn cánh tay đang nắm tay áo anh của người phụ nữ một cái.
Tống Mỹ Mỹ liền sợ hãi rút tay lại, không dám làm bậy.
“Cút!” Thái độ của Lục Lập Tiêu đối với cô ấy chỉ là một từ lạnh lùng đó.
Thấy vụ việc không thể xoay sở, Tống Mỹ Mỹ chỉ có thể rời khỏi một các buồn bã.
Tuy nhiên, khi cô bước ra khỏi phòng bệnh, đôi mắt u ám của người phụ nữ lóe lên một sự nham hiểm.
Sau khi người phụ nữ đó rời khỏi, Kiều Hy hỏi Lục Lập Tiêu, "Thật ra thì cô ấy cũng không quá đáng lắm, chỉ chửi tôi hai câu thôi, đánh nhau là do tôi đẩy cô ấy trước. Vã lại cô ấy cũng bị tôi đánh mà, khiến cho cô ấy thất nghiệp thì mình có quá đáng lắm không?”
"Cô ấy làm cô bị thương, xử lý như vậy coi như xử nhẹ rồi.” Lục Lập Tiêu nói như không có gì cả.
Nghe, Kiều Hy lén nuốt một ngụm nước miếng.
Có một cảm giác được nuông chiều bởi vị tổng giám đốc bá đạo.
Ý của Lục Lập Tiêu có phải là: Dám làm tổn thương đến người phụ nữ của tôi thì chỉ có nước chết mà thôi!
Tuy nhiên, những thứ này tồn tại trong tiểu thuyết còn được, xuất hiện ở hiện thực thì có chút khiến người ta nuốt không trôi.
Xét cho cùng, quan điểm của tổng giám đốc đều không mấy đúng đắn.
Luôn cảm thấy rằng bản thân là trung tâm của thế giới, thuận ta thì sóng, nghịch ta thì chết!
"Loại người phụ nữ như cô ấy, cô cảm thấy thích hợp làm trong bệnh viện không?” Lục Lập Tiêu hỏi cô ấy.
Nghe vậy, Kiều Hy suy nghĩ một lúc.
Tống Mỹ Mỹ quyến rũ nam bệnh nhân, cởi hết quần áo trong phòng bệnh của người bệnh, đúng thật không thể chịu nổi.
Nếu bạn gặp một bệnh nhân yếu tim, vậy thì làm người ta sợ chết mất thì sao?
Xét cho cùng, thì bệnh viện cũng là một nơi thiêng liêng, thiên chức của y tá là cứu khổ cứu nạn, thật sự không nên để loại người này làm ô uế.
Người phụ nữ đó còn dám đánh cả bệnh nhân, ở lại chắc sẽ thành một tai họa.
Ok, bây giờ Kiều Hy cảm thấy rằng Lục Lập Tiêu là một tổng giám đốc hống hách với quan điểm rất đúng đắn, suy nghĩ cũng khá thấu đáo.
Chủ yếu là cô ấy có thể hưởng đặc quyền này, đột nhiên cảm thấy rất sướng làm sao?
Có một cảm giác như trong trò chơi mà gặp được một đại thần cấp cao, từ đây hành tẩu giang hồ đều có cao nhân phò trợ, không còn lo không qua nổi ải khó nữa, cũng không sợ bị bắt nạt nữa?
Cô gái nghĩ đến đây không khỏi nở một nụ cười khờ khạo, Lục Lập Tiêu thấy vậy chọc lên vết bầm trên khóe mắt cô.
"Á ... đau!”
Kiều Hy hét lên. Tập trung trở lại, liền che mặt mình lại.
“Bây giờ thì biết đau rồi? Lần sau còn dám đánh nhau với người ta không?”
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn anh, bất mãn: “Tôi đâu có muốn đánh nhau với người ta đâu! Người ta bắt nạt tôi, chẵn lẻ tôi cứ ngoan ngoãn ngồi một chỗ mà không phản kháng sao?”
“Tôi đâu nói là cô không được phản kháng!” Lục Lập Tiêu chọc vào đầu của cô. “Cô có một cách vừa có thể trả thù vừa không để mình bị thương mà.”
Nghe vậy, Kiều Hy có bối rối, nhìn anh với ánh mắt sáng long lanh: “Cách gì vậy?”
"Tìm tôi!"
“Hí … anh cũng đâu phải siêu nhân, lại không phải Ultraman Tiga. Tôi gặp nguy hiểm anh có thể xuất hiện ngay lập tức để đánh quái vật không?”
“Có lần nào cô đụng chuyện mà tôi không xuất hiện đúng lúc đâu?”
Nghe anh ta nói vậy, Kiều Hy nghĩ ngợi, đúng là như vậy.
Mấy lần cô đụng chuyện đều là Lục Lập Tiêu xuất hiện đúng lúc để cứu cô.
Như vậy, anh ấy đúng thật sự là superman của cô đó nhỉ?
“Thật sao? Lúc tôi gặp nguy hiểm, anh sẽ đến cứu tôi chứ?” Kiều Hy hỏi anh ta.
"Ừ." Lục Lập Tiêu chắc chắn.
Kiều Hy cảm thấy một sự ấm áp đã dâng lên trong trái tim cô, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân có một chỗ dựa.
Có rất nhiều người đàn ông nói thích cô ấy, nhưng người đàn ông dám hứa hứa sẽ bảo vệ cô như vậy, thì Lục Lập Tiêu là người đầu tiên.
Con gái luôn là loại động vật dễ cảm động, cô ngước lên nhìn Lục Lập Tiêu, hỏi một cách đầy kỳ vọng: “Anh … tại sao lại tốt với tôi như vậy?”
“Bởi vì, cô cho tôi ngủ với cô (*)!”
(*cô để tôi ngủ với cô: câu này trong tiếng hoa còn có thể hiểu là “cô khiến tôi có thể ngủ”, ở đây Kiều Hy đã hiểu theo nghĩa “cô cho tôi ngủ với cô”)
Nghe vậy, Kiều Hy: "..."