Cô luôn rất biết nhìn mặt người khác, rất biết tâng bốc, tại sao lần này lại không khống chế được bản thân như vậy?
Có thể là do bị đàn áp quá lâu.
Trên xe, Kiều Hy cứ siết chặt, cô đang chờ đợi cơn bão đến.
Cô biết rằng Lục Lập Tiêu tức giận sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, lần này lại không biết hình phạt cô là gì? Bị bỏ lại ngoài nghĩa địa hay là bị đổ nước lạnh vào đầu?
Cuối cùng, khi chiếc xe chạy đến cổng nhà Lục gia, thấy Diêu Tân Viễn đã đợi sẵn ở đó, Kiều Hy đột nhiên cảm thấy nó còn kinh khủng hơn cả nghĩa địa.
Chiếc xe vừa dừng lại, Diêu Tân Viễn đã nhìn vào cửa sổ: "Chú họ, tốt quá, chú bắt cô gái này về cho con rồi hả.”
Nghe vậy, Kiều Hy thở dài.
Lục Lập Tiêu đến sân bay để đưa cô ấy trở lại, chỉ để tặng cho Diêu Tân Viễn sao? Anh ta thật sự tặng mình cho người đàn ông này?
Lục Lập Tiêu không nói gì, như thể đã mặc nhận.
Xe vừa dừng, người đàn ông liền xuống xe, hình bóng anh không hề dừng lại, không nhìn Kiều Hy dù chỉ một lần.
Nhưng cô gái nhìn bóng lưng anh, đột nhiên cảm thấy rất lạnh, rất lạnh ...
Lúc này, Diêu Tân Viễn kéo cô xuống với vẻ mặt đắc ý: “Cô chạy đi! Chú họ tôi ở Nam Thành này có thể nói là một tay che trời, cô đừng hòng chạy thoát khỏi chú ấy.”
Điều bất ngờ là Kiều Hy không phản bác, cũng không vùng vẫy khỏi bàn tay của người đàn ông: “Tôi sẽ không chạy nữa.”
Cô đột nhiên ngoan ngoãn, Diêu Tân Viễn lại không quen với việc này: “Cô sao vậy? Sao tự nhiên thay đổi tính tình hay có âm mưu gì đây? Muốn giả bộ nói tốt trước mặt bổn thiếu gia sau đó thừa cơ đột kích tôi phải không?”
Nói xong, người đàn ông đột nhiên buông cánh tay đang nắm lấy cô ra, vô thức che thân dưới mình lại.
Hai lần trước bị đá đến bị ám ảnh, tại sao bây giờ hễ đến gần cô ấy là thấy đau?
Kiều Hy theo sao Diêu Tân Viễn đến cửa thì gặp Diêu Phụng Nghi đang đứng đó.
"Tân Viễn, từ nay về sau, con bé này thuộc về con. Con đem nó về tòa nhà phụ đi, trông coi cho cẩn thận, đừng ra ngoài gây sự tạo danh tiếng xấu nữa.”
"Dạ, vâng! Bà cứ yên tâm, con sẽ dẫn nó về tòa nhà phụ, dạy dỗ cẩn thận.”
Thấy rằng cô gái không có sự phản kháng hay phản bác gì, chỉ theo Diêu Tân Viễn đến tòa nhà phụ, Diêu Phụng Nghi có chút nghi ngờ, con bé hôm nay được Lục Tiêu đưa về bị sao vậy, như đứa mất hồn ấy?
Nhưng thôi kệ đi, miễn là nó đừng gây rắc rối nữa là được.
Cuối cùng cũng đuổi được con hồ ly tinh này khỏi Lập Tiêu, việc tiếp theo bà nên làm là sắp xếp coi mắt cho con trai mình.
Được Diêu Tân Viễn đưa trở lại tòa nhà phụ, Kiều Hy vốn tưởng anh ta sẽ làm gì mình, không ngờ anh ấy chỉ xem ti vi.
"May quá, vẫn còn kịp xem phát lại. Nếu vì đợi cô mà làm tôi bỏ lỡ tập phim tối nay thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Nghe vậy, Kiều Hy mới để ý kênh ti vi đang phát lại phim “Thần bài 2”, Diêu Tân Viễn chăm chú coi ti vi, cũng không nói chuyện với cô.
"Châu Tinh Trì thật lợi hại! Cô nói xem trên thế giới này có người thật sự nhìn được bài của người khác không? Hoặc là có khả năng đặt biệt xoa vài cái là ra lá bài khác này không? Đến đâu có thể bái sư nhỉ?” Diêu Tân Viễn cảm thán.
"Giả không đó!”
"Vớ vẩn, đây là sự thật, khả năng đặc biệt này là có thật, tôi tận mắt chứng kiến qua. Thì bọn Lượng tử đó, mỗi lần đánh bài đều ba nhà thắng mình tôi. Nghe nói họ đã bái một người có khả năng đặc biệt làm sư phụ, nên mỗi lần đều có thể thấy bài của tôi. Tôi cũng muốn bái sư nhưng họ nói nhân duyên tôi chưa đến, sư phụ không chịu gặp tôi.”
Diêu Tân Viễn gãi đầu mình nói: “Tôi không hiểu, tôi đã thua bọn họ cả mấy trăm vạn rồi, nhân duyên khi nào mới đến đây?”
Nghe vậy, Kiều Hy không khỏi trợn mắt nhìn anh ta một cái.
Cô thấy rằng Diêu Tân Viễn không chỉ tính cách không bình thường, đầu óc cũng không bình thường, cô không muốn nói chuyện với anh ta.
Trong yên lặng của cô gái, cuối cùng anh cũng xem song toàn bộ tập phim.
Diêu Tân Viễn đứng lên với sự hài lòng và sờ vào bụng mình: “Tôi đói rồi, tôi đi ăn cơm, cô đi không?”
Nghe vậy, Kiều Hy lắc đầu, cô ăn không vô, cũng không muốn gặp Lục Lập Tiêu nữa.
Người đàn ông nhìn cô một cái, không nói gì cả, rồi tự đi ăn cơm.
Nhưng trước khi rời đi, Diêu Tân Viễn đã khóa hết tất cả các cửa ra vào và cửa sổ.
Sau khi anh ta rời khỏi, Kiều Hy nhanh chóng đứng dậy từ vị trí, tìm một vòng và lấy một con dao trái cây từ tô trái cây.
Cô nghĩ rằng nếu người đàn ông làm điều gì đó với cô vào ban đêm, cô sẽ sử dụng nó để tự vệ.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thấy không được.
Lỡ một chút tranh chấp cô vô tình đâm phải anh ta thì cô phải vào tù.
Hoặc là cô ấy tranh chấp không lại, bị chính con dao đó đâm chết thì oan uổng quá.
Kiều Hy đặt con dao trái cây trở lại và chọn một vật trang trí bằng ngọc bích nặng từ trên bàn.
Nếu Diêu Tân Viễn dám đụng đến cô thì cô sẽ dùng thứ này để đập vào đầu hắn.
Đột nhiên, điện thoại cô reo.
Kiều Hy thấy là Từ Khả Tâm gọi, cô nhanh chóng bắt máy.
"Tiểu Kiều, bà sao rồi?”
"Tui đã bị bắt lại, bây giờ trong phòng của Diêu Tân Viễn.”
"Chính là thằng đàn ông mà bỏ thuốc bà phải không? Lục Tổng sao lại như vậy, dù hai người không thành cũng không thể nhẫn tâm đem bà cho người đàn ông khác như vậy?”
"Anh ấy bây giờ rất ghét tui, không cần nhưng cũng không cho phép tui đi, còn đem tui cho người đàn ông khác.” Kiều Hy cười mỉa mai một tiếng, “Chắc đối với anh ta, tôi chỉ là một phụ kiện có hay không cũng được mà thôi.”
"Tiểu Kiều, tôi nhất định tìm cách để giải cứu bà. Bà cố chịu đựng xíu, bây giờ tui đi cầu cứu anh hai tui!”
"Anh hai bà là bạn thân của Lục Lập Tiêu mà, chắc sẽ không giúp tui đâu!”
"Không đâu, anh hai tui là người tốt, anh ta sẽ giúp mà! Bà chờ đó … tui sẽ cứu bà!”
Từ Khả Tâm nói một cách rất tích cực, và Kiều Hy chỉ có thể nhận tấm lòng của cô, cô không kỳ vọng quá nhiều.
Đừng nói Đường Cảnh Thiên là bên phe Lục Lập Tiêu, chỉ dựa vào tính khí của người đàn ông đó, những gì anh ta đã quyết định thì có ai thay đổi được?
Ánh mắt của cô gái đột nhiên rơi vào những viên xí ngầu mã não trên bàn, con ngươi cô chuyển động.
Bây giờ cô ấy không thể dựa vào người khác được, cô chỉ có thể tự cứu mình!
Sau một giờ, Diêu Tân Viễn trở lại sau bữa ăn tối, còn đưa cô hai dĩa nhỏ đồ ăn khuya một cách tốt bụng.
“Ăn đi!” Anh đặt thức ăn trước mặt cô gái.
"Anh cho tôi ăn?”
"Chứ sao? Tôi không muốn cô chết đói trên giường của tôi, nên đem chút đồ ăn cho cô!”
Nghe vậy, Kiều Hy vẫn không động đậy.
Cô không quên rằng cô đã mất đi lần đầu tiên của mình là do bị Diêu Tân Viễn bỏ thuốc. Cô đâu dám ăn đồ ăn anh ta đem lại nữa, vã lại còn trong tình hình như bây giờ.
"Tại sao cô không ăn?”
"Tôi không đói!"
"Ha, cũng có cá tính! Cô không ăn thì không có sức lực, tin tôi cưỡng hiếp cô ngay không?”
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn Diêu Tân Viễn, không có chút sợ hãi: “Nghe nói anh ở thủ đô cưỡng hiếp một cô gái mới phải trốn đến đây?”
"Sao cô biết?”
"Tôi nghe người hầu Lục gia nói, anh không để ý là họ đang trốn tránh anh không?"
"Hứ, tôi mới không để mắt tới họ đó! Tôi cũng đâu phải thứ gì cũng ăn, là con gái cũng cưỡng hiếp đâu.”
"Nói thật, anh có cảm giác sướng lúc cưỡng hiếp không?” Kiều Hy hỏi anh ta.
"Mấy cái là phải ra, còn phải mệt muốn đứt hơi, sướng cái con khỉ, còn không bằng đi với mấy cô gái nữa.”
Thấy mặt Diêu Tân Viễn xanh xao vì hối tiếc, Kiều Hy nắm lấy cơ hội và nói: “Vì vậy nếu anh cố gắng hiếp tôi, tôi sẽ phản khán, anh lại không sướng! Hay là mình chơi một trò chơi, anh thắng rồi thì tôi ngoan ngoãn phối hợp, để cho anh được thoải mái.”
Nghe vậy, mắt Diêu Tân Viễn sáng lên: “Thật sao?”
"À, nhưng nếu anh thua … thì không được động tới tôi!”
"Chơi gì?”
"Anh không phải nói ăn chơi cờ bạc thứ nào cũng thạo sao? Mình chơi một ván bạc.”
Khi nghe Kiều Hy nói tới cờ bạc, đối phương liền có hứng thú.
"Được, cô đợi đó!”
Diêu Tân Viễn đứng dậy và hào hứng cầm con xúc xắc anh đã sưu tầm trên bàn và đặt nó trong chung lắc xúc xắc.
“Nhìn vẻ cô chắc cũng chưa đánh bạc qua, tôi không bắt nạt cô, chơi tài xỉu đi.”
"Chơi, một ván định thắng thua, anh lắc trước!” Kiều Hy nói.
Diêu Tân Viễn đứng dậy, hít một hơi thật sâu, thổi vào xúc xắc.
"Anh làm gì vậy?”
"Đây được gọi là hút linh khí thiên địa, với chiếu cố của thần bài. Lượng Tử lén nói tôi biết, đây là bí quyết chiến thắng mà sư phụ anh ấy dạy cho anh ấy.”
Nghe vậy, Kiều Hy: "..."
Bây giờ Diêu Tân Viễn mới bắt đầu lắc xúc xắc, anh chạy một vòng lớn quanh phòng, sau khoảng năm phút, người đàn ông mới mở chung xúc xắc ra.
Con số của anh ấy là 5, 6 và 6 là con số khá lớn.
"Haha, thần bài quả nhiên đã chiếu cố tôi! Đêm nay cô còn không phục vụ cho tôi?”
"Đừng đắc ý quá sớm, tôi vẫn chưa lắc mà.”
"Cô lắc được 666 mới thắng được tôi, tỷ lệ này là quá nhỏ, tôi thấy cô chịu thua đi là vừa.”
Kiều Hy không quan tâm anh ta nói gì, lấy xúc xắc và chung, lắc nhẹ hai cái rồi bỏ lên bàn, mở ra.
6,6,6 tỷ lệ rất khó nhưng cô đã trúng!
Cô gái mỉm cười và nói: "Tôi thắng rồi. Theo quy ước, anh không được đụng vào tôi.”
"Cái này … sao cô có thể thắng được? Tôi không tin, chơi một ván nữa.” Diêu Tân Viễn không phục.
"Lúc nãy nói một ván định thắng thua mà, anh vẫn muốn chơi tiếp thì chúng ta phải đặt cược cái khác.”
"Cô muốn cược cái gì?”
"Nếu anh thua, anh phải ngủ dưới đất, nhường cái giường cho tôi ngủ!”
"Được!"
......
Bên này, Lục Lập Tiêu về phòng thì không ra ngoài, cũng không ăn tối.
Tâm trạng của đàn ông đã không được tốt trong vài ngày nay, hôm nay lại còn khó chịu đến cùng cực.
Những bản hợp đồng và thông tin khẩn cấp vốn đặt trên bàn bị anh ta ném xuống đất hết. Căn phòng vốn ngăn nấp sạch sẽ nay rối bời, không khí dường như cũng u sầu với anh, yên tĩnh một cách đáng sợ.
Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu, anh ta đang giận cái gì?
Anh chỉ nhìn vô thức vào đôi dép nữ dưới góc chân giường và thừ người ra.
Rõ ràng ... rõ ràng là không muốn như thế này? Tại sao lại thành ra như vậy?
Anh thấy rằng cô sắp đi, muốn đi đến bên người đàn ông khác, nên anh tức giận bắt cô về.
Nhưng sau khi bắt cô về, là để đẩy cô đến với người đàn ông khác ư?
Đức hạnh của Diêu Tân Viễn như thế nào, nếu Kiều Hy theo anh ta, vậy không phải sẽ khốn khổ lắm sao?