"Thích nghe?"
Lục Lập Tiêu một tay cho vào túi, unh dung dựa trên thành cầu thang, như đã quan sát cô từ lâu rồi!
"À ...... Em nghe ở đây có tiếng động, nên tò mò qua đây xem!” Kiều Hy giả vờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra bên trong, vẻ mặt cô ngây ngô, "Tại sao Lục Mộng Tình lại kêu la thảm như vậy? Không biết có bị thương hay không … tội nghiệp ghê!”
Nói xong, cô nhân lúc mặt cô chưa đỏ bừng lên chạy lên lầu.
Khi cô đặt cái cặp sách xuống, đang định lấy bài tập trong đó ra làm thì Lục Lập Tiêu cũng về tới phòng.
Người đàn ông cởi áo khoác của mình và liếc nhìn cô ấy và trông giống như anh ta đang hỏi "Đó có phải là bạn trai cũ của cô?"
Hãy nghĩ về lần cuối cùng cô cãi nhau với Lục Mộng Tình đều bị anh ta nghe thấy hết, Kiều Hy biết rằng việc này không dấu anh ta được, đành thành thật thừa nhận: “Đúng!”
"Ừ ..." Lục Lập Tiêu nói, "Mắt cô kém thật!"
Mặc dù Kiều Hy bây giờ cảm thấy rằng Hàn Gia Lạc không tốt, nhưng tại sao Lục Lập Tiêu lại phủ định mắt nhìn người của cô? Cháu gái anh ta không phải đang đi với hắn ta sao?
Do đó, cô hỏi lại một cách không phục: "Sao kém?"
"Anh ta là một thằng đàn ông nhanh*!" Anh ta chế nhạo. (* ý chỉ người đàn ông ra nhanh khi quan hệ)
"Đàn ông nhanh?" Kiều Hy không hiểu, "Anh ta học công nghệ thông tin, chứ không phải ca sĩ!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu: "..."
Có vẻ như cô gái này thực sự không hiểu, không phải gia bộ không có kinh nghiệm!
——
Vào lúc 7 giờ tối, giờ cơm của nhà Lục gia!
Bữa tối gia đình giàu có lúc nào cũng thịnh soạn, hồi xưa Kiều Hy luôn ghen tị với Kiều Chi có thịt bò, thịt gà, bây giờ về Lục gia mới biết những thứ đó quá tầm thường.
Chỉ là bữa ăn tối, nào là tôm hùm Úc, thịt bò Kobe, và cua dừa Palau đặt đầy ba bàn, một bữa như vậy biết bao nhiêu tiền? Kiều Hy thấy họ mỗi ngày đều ăn không hết nhưng vẫn làm nhiều vậy, lãng phí đến nỗi cô cũng thấy tiếc!
Nếu những thứ đồ ăn thừa trong một bữa của những người này mà đổi thành tiền, chắc cũng đủ tiền cho trại mồ côi ăn trong một tuần rồi.
Haizz! Quả nhiên, người này so với người khác có khi sẽ so đến tức chết!
Kiều Hy tự hỏi liệu cô có thể lẻn lấy những thứ đồ ăn thừa này ra ngoài, đột nhiên nhận ra có ai đó đang theo dõi cô.
Cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Hàn Gia Lạc ở bàn kế bên đang nhìn cô.
Ánh mắt đó ẩn chứa những cảm xúc phức tạp như hối tiếc, không nỡ, mê mẫn, vv, cậu bé dường như bày tỏ cảm giác hối hận và đau lòng vì đã mất cô.
Nhưng ánh mắt đó lại khiến Kiều Hy cảm thấy ớn lạnh.
Cô ghét những người đàn ông giả đa tình sau khi phản bội, việc này khác gì với vừa làm gái vừa lập bia trong trắng?
Lục Lập Tiêu ngồi bên cạnh cũng chú ý đến ánh mắt của họ, anh cau mày, nhìn cô gái bên cạnh: “Mau ăn đi!”
Mệnh lệnh của người nào đó khiến lưng Kiều Hy trở lên cứng đờ, mà còn khiến người khác trên bàn cũng thẳng lưng lên.
Địa vị của Lục Lập Tiêu ở Lục gia đã vượt xa độ tuổi của anh.
Một gia đình lớn như vậy, toàn bộ bà con trong gia tộc họ Lục gồm ba bàn, tất cả đều phải dựa vào anh ta để kiếm tiền!
Vì vậy, uy nghi của người đàn ông này khó có thể tưởng tượng được.
Kiều Hy thậm chí còn nghi ngờ rằng tính khí của anh ta là do những người này nhẫn nhịn mà ra.
Tất nhiên, cô cũng không dám nói gì cả.
Tuy nhiên, đây không phải là yếu đuối, mà nó là nhẫn nhịn để sau này có thể làm việc lớn.
Cô gái tự an ủi bản thân như vậy, thu lại ánh mắt và tiếp tục ăn.