"Anh ... anh rể?"
Nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đứng bên ngoài cửa, Kiều Hy thốt lên cái tên một cách khó khăn.
Rõ ràng, khi nãy Lục Lập Tiêu nhận ra cô mới tìm đến đây, lúc này cô thậm chí không cần giả vờ như không quen biết!
"Là ai vậy? Đừng hòng cảng ta chơi gái!"
Thấy người đàn ông đã cởi trần đằng sau bước ra, Kiều nãy ra một ý tưởng, cô anh nhanh chóng nấp sau lung Lục Lập Tiêu, nắm lấy canh tay anh một cách sợ hãi: ”Anh rể, chú ấy muốn ăn hiếp em!”
Nghe những lời đó, đôi ngươi của Lục Lập Tiêu lắc lư nhẹ, và có một chút cảm xúc khó đoán thoáng qua.
Sau đó, anh ta quay lại nói với người con gái biến thành chú thỏ con trong một giây ấy: "Ý em là chú đó dẫn em đến khách sạn và muốn hiếp em? "
"Vâng ... đúng vậy!"
Khuôn mặt thờ ơ của Lục Lập Tiêu như lạnh hẵn, anh ta nói với vệ sĩ đằng sau anh: "Đánh!"
Nghe vậy, hai vệ sĩ vốn theo sau anh đi vào phòng, đánh cho người đàn ông đã cởi trần trong phòng 1 trận no đòn.
Ngay cả Kiều Hy đứng nhìn cũng không kiềm nổi nuốt một ngụm nước bọt!
Quả là con hổ họ Lục, người có thể đánh người một cách tùy tiện tại Nam Thành này chỉ có anh ta thôi, may mà lúc nãy mình phản ứng đủ nhanh!
"Làm cái gì vậy? Ta chơi gà có trả tiền rồi, sao các ngươi lại đánh người vô cớ như vậy"
"Ah ... đừng nữa! Ta không lấy lại tiền nữa, không chơi nữa, được chưa? "
"Tha cho ta ..."
Thấy người đàn ông đã bị đánh đập đến không gượng dậy nổi, hai vệ sĩ mới đi đến trước mặt Lục Lập Tiêu và nói: “Lục Tổng, bây giờ xử lý như thế nào ạ?”
"Hiếp dâm không thành không phải tội nhỏ, gửi nó đến đồn cảnh sát đi!"
"Đồn ... đồn cảnh sát?" Kiều Hy nghe nói liền nói, "Không cần mà hả?"
"Dám động đến người của Lục Lập Tiêu, sao lại không cần?"
"Em ... em thấy nó không nghiêm trọng đến thế. Dù sao thì em cũng chưa chịu thiệt thòi gì. Anh rể, em thấy hay là tha cho ông ta đi! "
"Lúc nãy người cầu cứu anh là em mà! "
Đôi mắt lạnh lùng của anh ta liếc cô một cái, ngữ khí mạnh khiến cô không thể cãi lại.
"Em ... em không ..."
Trong lúc Kiều Hy bị anh ta ép đến nói không nên lời, Từ Khả Tâm đột nhiên dẫn dẫn một nhóm phụ nữ trung niên ra khỏi thang máy.
"Mày là đồ không biết xấu hổ, con trai của mày bị bệnh, mày nói với bà rằng không có tiền để khám bệnh, bây giờ mày có tiền để chơi gái?"
Người phụ nữ trung niên đi đầu xông vào phòng khách sạn, vốn định sẵn vừa khóc vừa chửi người chồng cũ, nhưng khi thấy người đàn ông bị đánh đập mặt mày sưng như mặt heo đã đứng khựng lại tại chỗ.
Từ Khả Tâm cũng bị tình hình tại hiện trường làm giật mình, thấy Kiều Hy đang đứng che mặt sau lưng Lục Lập Tiêu, hỏi: ”Tiều Kiều, chuyện này là sao? Không phải giao kèo rõ là đợi người đàn ông kia cởi quần, tui sẽ dẫn bà Trương lên để bắt tại trận sao? Sao bà lại tìm một nhóm người khác động thủ trước rồi?”
"Đừng nói nữa!"
Kiều Hy ra dấu tay “im lặng” với cô ấy và không dám nhìn mặt của Lục Lập Tiêu nữa!
Thôi xong, lời nói dối đã bị vạch trần!
......
Ngồi trên chiếc Bentley thanh lịch sang trọng, Từ Khả Tâm nhìn Lục Lập Tiêu một cách hứng thú, hỏi khẽ Kiều Hy: "Bà nói nhà bà đem bà tặng cho một người đàn ông già, người đàn ông đó là anh ta đó hả?"
"Rất đẹp trai, dù mặt kia không được thì nhìn mặt thôi cũng đủ no rồi mà! "
Nghe vậy, Kiều Hy len lén liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế tài xế, song cúi đầu và không dám trả lời.
Từ lúc lên xe, cô bé đã giữ hình tượng cô học sinh bé nhỏ, ngoan ngoãn ngồi chờ đợi cơn bão sắp đến!
"Đến rồi!"
Giọng của người đàn ông trầm và dễ nghe, không có một chút gì giận dữ.
Từ Khả Tâm nhìn thấy xe đã dừng ở nơi gần nhà mình, cô nhanh chóng đeo cặp sách và ra dấu tạm biệt với Kiều Hy.
"Tui về trước nhe, Tiểu Kiều, nói lời cảm ơn anh rể bà giùm tui! Anh ta đẹp trai quá, bữa sau đi ăn cùng nhau nhe!"
Nghe xong trong đầu Kiều Hy như đã kẽ ba dòng kẽ đen. Còn cám ơn anh ta? Khả Tâm bà có phải mù không? Không thấy tui sắp bị hành hình rồi hả?
Sau khi cô gái bước ra khỏi xe, không khí trong xe như đóng băng một cách nhanh chóng.
Giọng chất vấn của người đàn ông sau vô lăng vang lên: "Em nói với người ta rằng tôi bất lực hả?"