Kiều Hy cảm thấy rằng cô đã ngủ một giấc thật dài, mơ một giấc mơ thật dài, cô mơ về lúc cô mới được đưa về nhà Kiều gia.
Vào thời điểm đó, cô gái nghĩ rằng từ ấy cô sẽ có một gia đình! Cô rất biết ơn Kiều Liên Kim và Hồ Tuyết Liên, làm việc rất chăm chỉ để trả ơn cho họ.
Vì vậy, ngay cả khi bị bắt nạt bởi ba chị em Kiều Chi, ngay cả khi bị họ coi như người hầu, cô cũng cố gắng hoàn thành những công việc vặt mà không có bất kỳ khiếu nại gì.
Cho đến có một hôm, Hồ Tuyết Liên kêu cô đứng dưới cửa sổ tầng hai. Kiều Hy ngoan ngoãn đứng đó chờ đợi, không dám cử động.
Rồi cô thấy Kiều Liên Kim đứng trên bệ cửa sổ tầng hai và lấy một chiếc bình hoa ném vào cô.
Kiều Hy bị đập đến bể đầu chảy máu, cảm thấy đau điến, cảm giác cũng bị tê dại, máu chảy ra từ da đầu bị rách rồi lan đến toàn bộ khuôn mặt, mọi thứ trước mắt cô đều bị dính một màu đỏ của máu.
Cô thấy Kiều Liên Kim và Hồ Tuyết Liên đi uống lầu, cô đưa tay để họ kéo cô dậy, cô đang đau đớn gọi ba mẹ … nhưng hai người đó vẫn đứng một chỗ với vẻ mặt thờ ơ, nhìn cô từ từ chết.
Đến giờ Kiều Hy vẫn nhớ như in câu nói sau khi thở phảo nhẹ nhỏm của Hồ Tuyết Liên lúc đó: “Nhận nuôi con bé này cực khổ như vậy, cuối cùng cũng giúp mình tránh được tai họa chảy máu. Đại sư nói sau này có con bé xua đuổi ma quỷ, ba người con gái của chúng ta có thể may mắn, hạnh phúc rồi!”
Sau lần đó, Kiều Hy cứ cách vài tháng là bị thương một lần, có mấy lần đều bị đập bể đầu, thậm chí có một lần còn bị ngất xỉu trong một thời gian dài, khi thức dậy thì thấy mình nằm trên sàn nhà lạnh lẽo!
Không ai chăm sóc cô, không ai giúp cô, không ai thương xót cô, nhưng cô vẫn ngoan cố chịu đựng.
Cơ thể của cô mạnh hơn tưởng tượng, vết thương lành nhanh chóng, đôi khi cô đến bệnh viện để ‘bán than’, nếu gặp bác sĩ tốt bụng thì sẽ chữa trị cho cô miễn phí.
Khi bệnh không có thuốc, cô trộm đồ trang sức của Kiều Chi đem bán. Dù sao thì bị phát hiện chịu một trận đòn, đỡ hơn là bệnh chết!
Kể từ thời điểm đó, cô bé đã hiểu được hoàn cảnh của mình, cô ấy không còn kỳ vọng hay hy vọng vào cha mẹ nhà họ Kiều nữa mà bắt đầu suy nghĩ đánh giá tình hình, giả ngu ngơ, nghĩ ra nhiều cách để bảo vệ mình.
Sau này, tỷ lệ làm tổn thương cô ngày càng nhỏ, Kiểu Liên Kim bắt đầu suy nghĩ theo hướng khác.
Cô bé càng lớn càng đẹp ra, thường có những đối tác kinh doanh đến nhà Kiều gia, khi trông thấy cô thì không thể rời mắt khỏi cô.
Một lần, người cha nhà họ Kiều nhờ Kiều Hy bưng một tách trà vào phòng khác. Ngay sau khi cô bước vào phòng, có một người đàn ông trung niên lao về phía cô.
Cô gái nhanh chóng tránh được, kéo tay nắm mở cửa mới phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài!
Năm đó, Kiều Hy chỉ mới mười bốn tuổi!
Cô thực sự dùng hết sức bình sinh của mình để chống cự, cuối cùng người đàn ông đã kiệt sức và đâm sầm vào bàn cạnh giường ngủ, ngất đi, cô mới giữ được sự trong trắng của mình!
Kể từ đó, cô bé vốn ngây thơ bắt đầu phải tìm bạn trai. Bạn trai đi với cô đều là con trai nhà giàu có, có quyền tại Nam Thành, cô bé muốn dùng cách này để nói với Kiều Liên Kim rằng giá trị cô không chỉ là một chút lợi nhuận mà đối tác kinh doanh của ông có thể mang thêm cho ông. Cô muốn ông không dám manh động, không bán cô đi một cách dễ dàng như vậy.
Mỗi ngày trong quá khứ lóe lên như một bộ phim trong mắt cô, mỗi ngày đều là sự dày vò, Kiều Hy không biết đếu khi nào mới hết. Cô cảm thấy cơ thể mình rất đau. Vừa lạnh vừa nóng, đầu cũng nặng, cơ thể cô bắt đầu run rẩy, co giật một cách không kiểm soát.
Cô biết rằng cô đang mơ, nhưng cô không muốn thức dậy, mở mắt ra, cô phải đối diện với một thực tế tàn nhẫn mà chưa bao giờ cho cô ấm áp!
Trong khi mơ màng, cô cảm thấy ai đó đang đứng cạnh giường, hình như là một người đàn ông đang mất bình tĩnh ...
Một mùi nước khử trùng xông thẳng vào mũi cô, cô mở mắt một cách khó khăn, hình ảnh truyền vào mắt cô đầu tiên là cái trần nhà màu trắng.
Tường trắng, khăn trải giường và gối trắng, thiết bị tiêu chuẩn của bệnh viện!
Kiều Hy nhớ là cô không phải đang bi phạt quỳ ở nhà Lục gia sao? Sao lại đang ở trong bệnh viện?
Phòng bệnh này rất lớn, trong đó chỉ có một mình cô.
Bên ngoài hành lang, có ai đó đang nói to.
"Dù sao đi nữa, không được phạt cô ấy quỳ một ngày mà không nói với tôi! Kiều Hy là người của tôi, ai cho các người tư cách xử cô ấy?”
Kiều Hy nghe thấy tên của mình và nghe thấy giọng nói của người đàn ông đó, là Lục Lập Tiêu.
Là người đàn ông đó đưa mình đến bệnh viện ư?
Anh ta lại giận à?
Nửa phút sau, nói chuyện điện thoại xong, người đàn ông đó bước vào.
Lục Lập Tiêu mặc một chiếc áo sơ mi Armani dài tay màu xám với một chiếc tay áo được xăng lên đến khuỷu tay, xương đòn đẹp đẽ lộ ra ở viền cổ áo. Người đàn ông một tay cầm chiếc điện thoại di động mà anh ta vừa gọi, một tay bỏ trong túi anh ta.
Khi nhìn thấy Kiều Hy, anh ta thở phào, đôi mắt anh ta sáng lên: “Dậy rồi hả?”
Cô gái vừa thức dậy, đầu cô vẫn còn nhức, cô nhìn anh và gật đầu.
Mắt anh lướt qua mặt cô, Lục Lập Tiêu hơi nhíu mày, lấy một chiếc khăn ướt từ ngăn tủ bên cạnh, ngồi xuống mép giường.
Kiều Hy gần như muốn tránh ra khi anh ta ngồi xuống như phản xạ có điều kiện.
"Tránh né cái gì?”
Khuôn mặt của người đàn ông hơi khó chịu, kéo vai cô lại bên anh, một tay xé vỏ bọc giấy ướt, bắt đầu lau mặt cho cô: “Khóc đến mặt như mèo rồi kìa!”
"Em có khóc hả?”
Kiều Hy mở miệng, mới nhận ra giọng cô cũng run rẩy như đang khóc.
“Ừ, khóc hai tiếng đồng hồ rồi!” Lục Lập Tiêu lau mặt cô bằng một miếng khăn ướt, anh nói tiếp “Ngủ rồi cũng khóc được, đúng là đồ thích khóc!”
Lục Lập Tiêu lúc nãy thấy cô trong lúc hôn mê vẫn khóc thảm như vậy mới gọi điện về nhà hỏi tội.
Rõ ràng buổi sáng khi anh ta đi vẫn bình thường, tại sao vừa về đến đã dày vò cô đến nỗi này rồi?
Quỳ một mình ở sân sau, không cho ăn uống gì, người thì phát sốt, trên mặt còn có vết thương!
Vào thời điểm đó, nhìn cô ngất đi trong sân sau, trái tim vốn sắc đá của Lục Lập Tiêu cũng không khỏi thương xót.
Khi chạm vào bên mặt đỏ bừng và sưng phồng cô, Kiều Hy kêu nhẹ lên: "Đau!"
Nghe vậy, động tác của Lục Lập Tiêu nhẹ nhàng hơn, anh cau mày nói: “Ai đánh mặt cô bị thương như vậy?”
"Trình Mỹ Vân!”
"Tại sao cô ấy đánh cô?”
Nghĩ về cảnh tượng buổi chiều, Kiều Hy ấm ức đến cắn chặt răng, nhưng Lục Lập Tiêu lại không thể giúp cô ngay từ đầu, kể khổ với anh ta thì có ích gì?
Do đó, cô gái chỉ nói một câu yếu ớt: "Cô ấy bị điên!"
“Cô ấy bị điên, cô cũng bị điên hả? Bị phạt quỳ một ngày thì cô quỳ một ngày thật hả, cô có bị bệnh không? Không biết gọi điện cho tôi?” Lục Lập Tiêu trách móc.
Nghe những lời đó, cô gái nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ: "Anh không phải đang giận em sao?"
Kiều Hy không quên đêm qua người đàn ông này đã phạt cô tắm nước lạnh như thế nào.
Người của Lục gia đều một tính nết, đều là những người thích hành hạ người khác, cầu cứu anh ta? Làm gì mà có tác dụng chứ?
Đúng lúc này, Đường Cảnh Thiên mặc áo khoác trắng, đeo kính vàng bước vào từ bên ngoài phòng bệnh.
Thấy Lục Lập Tiêu đang rửa mặt cho Kiều Hy, người vừa đến không khỏi mỉm cười: “Lục thiếu gia, tôi đến không phải lúc phải không?”
“Đừng nói nhiều, kiểm tra cho cô ấy nhanh!”
Lục Lập Tiêu đứng dậy, Đường Cảnh Thiên đến và đo thân nhiệt cho Kiều Hy.
"Ừ, hạ sốt rồi! vô thêm hai bình nước biển, nghỉ ngơi một đêm, chiều mai là có thể xuất viện được rồi!”
"Vậy thì tốt!”
Khuôn mặt của Kiều Hy vẫn còn rất nhợt nhạt, cô ấy vốn gầy gò, bây giờ mặt cô ấy trông nhỏ hơn nữa rồi.
Đường Cảnh Thiên nhìn dáng vẻ đáng thương của cô rồi trách móc: “Mới đến Lục gia được một tuần thì đã liên tục phát sốt đến hai lần, còn bị bỏ đói một ngày, nước cũng không cho uống một giọt! Lục thiếu gia, sao trước đây tôi không biết anh thích ngược đãi người ta như vậy?”
Nghe vậy Lục Lập Tiêu không hài lòng: “Cái này liên quan gì đến …”
Anh ta chưa dứt lời thì đã bị chính anh ta ngăn lại.
Anh nghĩ lại Kiều Hy lên cơn sốt, hình như là do tối qua anh buộc cô bé ngâm mình trong nước lạnh.
Trong thực tế, sau này anh đã hối hận, nhưng tính khí Kiều Hy kiên cường, anh lại sĩ diện, cả hai cứ đôi co như vậy.
Vừa nãy khi thấy dáng vẻ cô bé lên cơn sốt, còn cứ khóc, trong lòng anh cũng thấy khó chịu.
"Khi về nhà tôi phải điều tra xem ai không cho con bé ăn cơm, phải tính sổ vụ này mới được!”
Người phụ nữ của anh, hôm qua để nước lạnh đổ lên người cô ta anh cũng đã rất không nỡ rồi. Lại có người dám bắt nạt cô như vậy, làm vậy là quá không nể mặt anh rồi.
Ném khăn ướt đã qua sử dụng vào thùng rác, Lục Lập Tiêu cúi xuống, định đắp chăn cho Kiều Hy. Nhưng cô gái né tránh theo phản xạ, né đến nơi an toàn cách anh xa nhất, thân thể co tròn lại.
Đường Cảnh Thiên thấy vậy, nói với Lục Lập Tiêu: “Lục thiếu gia, anh ra đây một cái!”
Lục Lập Tiêu nhìn cô bé trên giường một cách không yên tâm và đi ra ngoài theo Đường Cảnh Thiên.
"Chuyện gì vậy?"
"Bây giờ cơm canh mà bệnh viện cung đều nguội hết rồi, con bé của anh đói một ngày rồi, tốt nhất là ra ngoài mua cho cô ta chút gì đó ăn. Tốt nhất là cháo, trong đó thêm ít rau củ, còn phải thêm chút thịt dễ tiêu hóa …”
"Đợi chút, tôi gọi cho Trương Trăn!”