Trong lúc Kiều Hy đang buồn đến nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên cánh cửa phòng ngủ bị đẩy mở ra.
Khi ánh sáng bên ngoài lọt vào phòng, nó còn mang theo mùi thơm của bít tết trộn với rượu.
"Tiểu Hy, dậy và ăn nè!"
Dường như nghe thấy giọng nói của Lục Lập Tiêu, mí mắt Kiều Hy cũng không muốn nâng lên. Cô xoay đầu sang một bên với một cơ thể mệt mỏi, cho Lục Lập Tiêu nhìn một cái gáy hờn dỗi.
Giây tiếp theo, Kiều Hy lại cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cảm thấy một bàn tay ngang qua eo cô, xoay cả người cô lên, Kiều Hy vùng vẫy bằng hai chân.
Con xúc vật này chẳng lẽ thấy cô không quan tâm đến hắn, hắn lại muốn làm thêm cái nữa sao?
Cơ thể nhỏ bé của cô không thể chịu được sự tàn phá này nữa đâu.
Kiều Hy bất bình và sợ hãi mở mắt ra, chỉ thấy rằng Lục Lập Tiêu đang để cả người cô ngồi trên đùi anh ấy, và một miếng bít tết vuông nhỏ được nĩa và đưa đến cạnh miệng cô.
"Ăn đi!"
Nghe vậy, miệng nhỏ Kiều Hy nhẹ nhàng bậm lại, ngước lên nhìn anh rồi thận trọng hỏi: “Em không phải … đây chắc không phải là thứ mà anh mới nhặt trong thùng rác chứ hả?”
Có cần đối xử với cô ấy như vậy không? Trừng phạt bằng cách ấy vẫn không đủ, còn phải ép cô ấy ăn đồ trong thùng rác, búp bê cũng đâu cần đối đãi như vậy.
"Nghĩ bậy bạ gì vậy?”
Lục Lập Tiêu, búng lên tráng Kiều Hy mọt cái, làm gián đoạn những suy đoán bậy bạ của cô gái: “Cái này anh mới làm.”
"Anh vừa đi ra ngoài ... chỉ để chiên bít tết?"
"Ừ."
Lục Lập Tiêu đưa miếng bít tết nhỏ đến gần miệng Kiều Hy hơn một chút nữa, cô gái mới mở miệng nhận lấy, nhai cẩn thận.
"Nó có ngon không?" Lục Lập Tiêu hỏi cô.
Ăn rất ngon, nhưng Kiều Hy nghĩ người đàn ông này rất lạ.
Tại sao anh ấy lại vứt bít tết mà anh ấy làm lần đầu tiên, cứ phải trừng phạt cô ấy xong rồi mới chịu đút cho cô ấy? Chẳng lẽ đây là vừa đánh vừa xoa trong truyền thuyết đó sao?
Bây giờ Kiều Hy hoàn toàn không cảm thấy cảm động, chỉ cảm thấy ấm ức, vô cùng ấm ức.
Tuy nhiên, cô không muốn làm khó cái bụng của mình, nên cô vẫn ăn những miếng bít tết mà Lục Lập Tiêu đút cho cô.
Ăn đến một nữa, người đàn ông sợ cô bị nghẹn, đưa nước cam mới vắt cho cô, Kiều Hy cũng uống một nửa.
"Chỗ đó có đau không?" Lục Lập Tiêu đột nhiên hỏi cô.
"Một chút."
"Một lát anh xem giúp em."
Kiều Hy không nói gì thêm, nhưng tốc độ nhai bít tết trở nên chậm hơn.
Sau nửa giờ, cô ngồi ăn trên mép giường, hai chân cô hơi mở ra. Lục Lập Tiêu ngồi bên cạnh giường kiểm tra nó giúp cô.
"Nó hơi sưng lên, banh ra một chút, anh giúp em bôi thuốc."
Người đàn ông lấy tuýp thuốc erythromycin từ bàn cạnh giường, vừa mở ra vừa nói một cách bất lực: "Cứ ấy đại một cái là sưng lên, cơ thể cô cũng yếu đuối quá đi.”
Kiều Hy banh chân ra một cách hợp tác, cô phản bác lại: "Búp bê sẽ không yếu đuối, mặc sức cho anh muốn làm sao làm cũng không bị thương, còn không cần anh phải đút cơm đút nước, hay là anh mua búp bê thay cho em đi?”
"Nói bậy bạ gì đó?”
Khuôn mặt của Lục Lập Tiêu lạnh lùng ngay lập tức, và ngón trỏ và ngón cái nhéo trừng phạt cô một cái, khiến cô gái bị kích thích, khép chân lại.
"Em không cần anh thoa thuốc cho nữa! Cũng không cần anh lo lắng nữa!”
Kiều Hy rút chân lại, liếc nhìn anh một cái, lăn qua nằm lại trên giường, quấn chăn và co người sang bên mép kia giường.
Cô quay lưng lại với người đàn ông, nhưng cô có thể thấy Lục Lập Tiêu đang đứng dậy từ cái bóng phía trước. Cơ thể cao lớn đứng bên giường nhìn cô một lúc. Có vẻ như anh thở dài một tiếng, rồi quay lại đi vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau, người đàn ông mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng tắm.
Kiều Hy cứ đang giả ngủ, cô có thể cảm thấy sự lõm xuống của chiếc giường đôi, biết rằng Lục Lập Tiêu đang nằm xuống, sợ rằng anh sẽ động đến cô.
Nhưng không, anh ấy không đến bên đây. Hai người cùng đắp một tấm chăn, có thể cảm thấy khoảng trống giữa có gió thông qua ít nhất có nằm thêm một người nữa.
Cô gái không biết mình nên cảm thấy vui mừng hay trống rỗng vì điều này.
Cô nhắm mắt lại và muốn tự thôi miên mình. Tuy nhiên, sau hai mươi phút, cô vẫn không ngủ được, nhưng đôi tai trở nên thính hơn.
Cô có thể nghe thấy Lục Lập Tiêu quay người lại, thậm chí có thể cảm nhận ánh mắt của anh ấy đang nhìn chằm chằm vào sau gáy cô một hồi lâu, cuối cùng anh ấy đưa tay ra và kéo cô qua để lấp đầy khoảng trống ở giữa, ôm cô trong vòng tay.
"Tiểu Hy, đừng làm anh tức giận nữa," anh nói bên tai cô.
Giọng nói giống như một lời cảnh báo, nhưng lại mang một sự bất lực và dịu dàng.
Kiều Hy mở mắt ra và nhìn anh ta: "Em không làm anh tức giận, anh sẽ đối tốt với em chứ?"
"Ừ."
"Vậy thì ... anh sẽ cưới em chứ?"
Câu hỏi này khiến Lục Lập Tiêu khựng lại.
Bản thân Kiều Hy cũng cảm thấy hơi liều lĩnh. Họ đến với nhau đó giờ luôn chỉ nói về hợp đồng, chỉ nói về các điều kiện, chưa bao giờ nói qua về hôn nhân cũng không dám yêu cầu kết hôn.
Tuy nhiên, đã mở miệng hỏi rồi, cô vẫn mong chờ câu trả lời từ anh.
Người đàn ông ấy nhìn vào ánh mắt mong chờ của cô ấy, mắt anh sâu thẳm, thâm sâu đến mức khiến người ta không thể khám phá.
"Em vẫn còn quá nhỏ!"
Cuối cùng, anh chỉ nói một câu như vậy, và đưa tay ra che mắt cô gái, giục cô đi ngủ.
Quá nhỏ? Đây rõ ràng là sự né tránh của người đàn ông!
Khi anh ngủ với cô, tại sao không cảm thấy cô còn quá nhỏ?
Xem người Chu Trạm trả lời thế nào? Đồ cặn bã, cặn bã! ! !
Đêm đó, Kiều Hy đã có một giấc mơ.
Cô mơ thấy tình đầu của Lục Lập Tiêu quay lại và muốn giành lấy vị trí hiện tại của cô.
Kiều Hy thậm chí còn không kịp nhìn thấy mặt mủi mối tình đầu của anh ấy, chỉ thấy Lục Lập Tiêu ngay lập tức thay đổi khuôn mặt thờ ơ, không nói một câu nào mà bỏ cô lại rời đi với một người phụ nữ khác.
Kiều Hy muốn đuổi kịp, nhưng cô chạy chậm quá, không thể theo kịp bước chân của hai người.
Tôi chỉ có thể nhìn họ càng đi càng xa, bản thân cô lại bị Kiều gia bắt lại, lại trở về với cuộc sống tối tăm, không chút hy vọng, trở về cuộc sống … mà không Lục Lập Tiêu!
"Không!"
Kiều Hy sợ hãi toát mồ hôi lạnh, thức dậy từ trong mơ, thì thấy Lục Lập Tiêu vỗ về an ủi, đưa cô một ly nước.
"Có chuyện gì vậy?"
"Làm ... làm mơ thấy ác mộng!"
Kiều Hy nhận lấy ly nước, uống hai ngụm cho đỡ sợ, Lục Lập Tiêu giúp cô làm sạch mái tóc rối bù của cô.
"Giấc mơ gì mà khiến em sợ đến như vậy? " Anh hỏi cô.
"Em quên rồi!" Kiều Hy lảng tránh ánh mắt anh, đặt chăn lên đầu giường. "Mấy giờ rồi?"
"Năm giờ sáng."
"Cần dậy đi chạy bộ với anh không."
"Không cần, hôm nay em nghỉ ngơi một chút đi."
Lục Lập Tiêu muốn đặt Kiều Hy trở lại trong chăn để ngủ thêm một lúc, nhưng cô gái cố gắng gượng dậy: "Em muốn tập dục ..."
Cô bị kích thích bởi giấc mơ đêm qua, sức khỏe không tốt, cô không thể bắt kịp người ta, chẳn phải thê thảm làm sao?
Thấy Kiều Hy khăng khăng muốn đứng dậy chạy bộ cùng anh, Lục Lập Tiêu vẫn yên tâm hỏi thêm một câu: "Chỗ đó hết đau rồi?”
"Hết rồi!"
Hóa ra, nói dối sẽ phải trả giá đắt!
Theo Lục Lập Tiêu chạy chưa đầy mười phút, Kiều Hy đau đến gần như muốn nằm dài xuống đất.
Kiểu đau xé xác ấy, phụ nữ không thể diễn tả, đàn ông không thể hiểu.
Trên lưng Lục Lập Tiêu, Kiều Hy nhìn vào bóng của hai người đàn ông dưới ánh mặt trời, đầu cô tựa vào vai người đàn ông và cái tóc đuôi ngựa run rẩy.
"Tiểu Hy!" Anh đột nhiên gọi cô.
"Ừ?"
"Đêm qua ... anh đã bốc đồng!"
Có lẽ Kiều Hy không thể thấy sự hối tiếc trong mắt của Lục Lập Tiêu khi anh nói điều này, vì vậy cô cũng không ngờ rằng đây là lần đầu tiên hạ giọng nhận lỗi của người đàn ông sau 20 năm.
"Em muốn anh bồi thường như thế nào?"
"Có phải gì cũng được không?" Kiều Hy xác nhận.
"Nói trước anh nghe." Lục Lập Tiêu không bị lừa.
"Vậy thì em muốn ... hủy bỏ hợp đồng giữa hai chúng ta!"
"Ừ?"
"Hehehe ... đó chỉ là một trò đùa. Thực ra, em chỉ muốn anh dành cả ngày với em để đi chơi ở khu vui chơi."
Kiều Hy nhận thấy rằng khuôn mặt của Lục Lập Tiêu lạnh lùng hẵn như một cơn bão tuyết ở Siberia khi cô nhắc đến chuyện hủy bỏ hợp đồng.
Lúc nãy nếu như cô không nói lại nhanh thì rất có thể cô sẽ bị ấn trở lên giường và làm một phát như đêm qua.
"Được."
Nhưng khi nghe anh nói một cách sản khoái như vậy, cô gái lại khơi lên hy vọng: "Ý anh là yêu cầu nào được?”
Mặt Lục Lập Tiêu lại tối sầm lại: “Tất nhiên là đi chơi cùng em rồi.”
"Ồ."
“Thất vọng lắm hả?”
"Không có, lúc nãy em nghĩ cũng là cái này. Anh có thể đi khu vui chơi cùng em, em rất vui.”
"Tiểu Hy."
"Ừ?"
"Anh có thể thỏa mãn bất cứ điều gì em muốn, nhưng đừng cố rời xa anh."
......
Trong vài ngày tiếp theo, để bù đắp vết thương đêm đó của Kiều Hy. Lục Lập Tiêu đối đãi với cô ấy tốt hơn trước.
Về cơ bản, Kiều Hy muốn gì thì có thứ đó, chỉ thiếu những ngôi sao trên bầu trời thôi.
Vã lại bây giờ không ở Lục gia, không cần làm người một các sợ sệt nữa, Kiều Hy phải sống rất tự do, rất tốt mới đúng.
Nhưng không biết tại sao, cô ấy luôn nghĩ về cái ngày Lục Lập Tiêu nhận được tin nhắn và rời xa cô ấy, nghĩ đến giấc mơ mà anh ấy đi với tình đầu của anh ấy bỏ rơi cô.
Khi xưa cô ấy đã đi với rất nhiều bạn trai, trải qua vô số lần chia tay, Kiều Hy cũng không cảm thấy sợ mất đi như bây giờ.
Ban đầu chỉ nghĩ qua một ngày thì được thêm một ngày, cố gắng lấy thêm nhiều lợi ích từ Lục Lập Tiêu, nhưng thái độ này sớm bị một cảm giác lo sợ không thể tả thay thế, nhấn chìm.
Về cơ bản, Lục Lập Tiêu càng đối tốt với cô, cô càng hoảng loạn.
Cô sợ rằng người đàn ông này đối đãi quá tốt với cô, lại sợ anh ta đối đãi không tốt với cô. Còn sợ anh ấy sau này sẽ đối đãi tốt như vậy với người phụ nữ khác … cô có lúc muốn trốn thoát khỏi anh ấy, nhưng lại thường không nỡ rời xa …
Cuối cùng, tình huống rối rắm này bị chuyển hướng bởi một bước ngoặt sau khi nhận được cuộc gọi từ Chu Trạm.
"A lô, Tiểu Hy. Tại sao hai ngày nay em không bắt máy điện thoại của anh?" Chu Trạm hỏi cô khi điện thoại được kết nối.
Tại sao? Kiều Hy có thể nói rằng đó là vì mấy ngày này Lục Lập Tiêu đối đãi rất tốt với cô ấy. Tốt đến nối khiến cô ấy cảm thấy rằng cô ấy bắt máy điện thoại Chu Trạm là có lỗi với anh ấy, do đó cô đã cố ý né tránh anh không?
"Hai hôm nay em bận học, không có thời gian nhìn điện thoại.”
"Vậy hả?"
"À ... Chu Trạm, em muốn nõi chuyện này với anh ..."
Dường như đoán được cô ấy do dự như vậy, là định nói những lời mà mình không muốn nghe, Chu Trạm vội vàng ngắt lời cô: "Em nghe anh nói trước, anh đã đến Lâm Thành một phen, trong bệnh viện anh không tìm thấy người mà em nói là vẫn đang bất tỉnh. Mà là có một thông tin khác, Diêu Tân Viễn đó đã khỏi bệnh và xuất viện vào ngày hôm sau sau khi bị em đánh, anh ấy bị thương không hề nặng!”
"Cái gì? Nhưng cảnh sát nói rằng họ ..."
"Tiểu Hy, Chắc là em bị lừa rồi!"