Một câu nói của anh, khiến Kiều Hy ngây cả người!
Trông chờ anh ấy sẽ cưng chiều mình mãi mãi ư?
Có vẻ…là không nên trông chờ.
Dù sao, họ cũng chẳng là gì của nhau cả.
Sau khi nhận biết rõ vị trí của mình, Kiều Hy không còn dây dưa vấn đề đó nữa.
Cô không phải là người được voi đòi tiên, chỉ là ở trong lọ mật ong lâu quá, khó tránh được cưng chiều, ngọt ngào quá mà sinh kiêu ngạo.
Đêm đó, Lục Lập Tiêu nằm trên giường xem cổ phiếu, Kiều Hy tắm xong từ nhà vệ sinh bước ra, cố ý nằm bên mép giường cách xa anh nhất, không quấy rầy anh.
Nhưng khi cô gái vừa mới nhắm mắt, đã cảm thấy một bàn tay lớn đặt vào vòng eo mình kéo đi.
Kiều Hy cũng không vùng vẫy, để yên cho anh kéo mình vào lòng, mở to mắt nhìn vào màn hình vi tính, đầu óc trống rỗng.
“Cha của Lâm Vi Du ở Thủ Đô quyền cao chức trọng, gần đây ông già của anh được lên chức cũng là nhờ ông ấy đề bạt với cấp trên, cho nên mẹ anh mới vui vẻ tạo mối quan hệ tốt với họ, cố ý mời mẹ con Lâm gia tới Lục gia ở 2 ngày. Cảnh tượng mà tối nay em thấy, là bữa tiệc chào mừng mẹ con Lâm gia, không có ý nghĩa gì khác cả.”
“Em biết rồi.”
“Lúc đó anh bắt em xin lỗi Lâm Vi Du, là vì tình thế lúc đó xin lỗi là cách tốt nhất, là lựa chọn không để người khác khó xử, em hiểu chứ?”
“Ừ.”
Kiều Hy hiểu chứ, từ khi chạy ra khỏi phòng ăn là cô đã hiểu rồi.
Nhưng, vẫn không vui.
Lý lẽ mà Lục Lập Tiêu nói cô đều hiểu cả, lúc này Lục bá phụ đang rất cần tạo mối quan hệ tốt với Lâm gia, nên không thể đắc tội người ta. Nhất là không thể để 1 người không danh không phận như cô, đi ức hiếp Lâm tiểu thư nhà người ta được.
Hơn nữa chuyện tối nay, quả thực là Kiều Hy không đúng.
Cô chưa làm rõ mọi chuyện đã vào đuổi người, còn giành thức ăn với người ta nữa. Nếu lúc đó Lục Lập Tiêu giúp cô, sẽ khiến người đàn ông đó bị liên lụy mà hạ thấp phẩm chất của mình xuống.
Một người cao cao tại thượng như anh, làm sao có thể không phân biệt đúng sai chứ?
Anh bảo Kiều Hy xin lỗi, là để cứu vãn thể diện của mọi người.
Nhưng Kiều Hy lại cứ không chịu thuận tình thế, cô lại chọn một đập vỡ đôi.
Đây chính là sự khác biệt giữa suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ.
Đàn ông luôn nghĩ mọi việc theo lý trí, phân tích lợi và hại của sự việc, tìm ra cách giải quyết tốt nhất ở tình thế đó.
Nhưng phụ nữ vào lúc đó trong đầu chỉ có một câu nói thôi: “Sao anh ấy lại không đứng về phía mình?”
Thấy Kiều Hy lâu không nói chuyện, Lục Lập Tiêu cúi đầu hỏi cô: “Buồn ngủ rồi à?”
Kiều Hy lật người lại, lưng đối diện Lục Lập Tiêu, nhắm mắt lại buồn bã nói: “Ừ, anh cứ kệ em đi.”
Tuy nghe cô nói thế, nhưng Lục Lập Tiêu vẫn đóng vi tính lại, thuận tay tắt luôn đèn trên đầu giường, ôm cô gái nằm trên giường.
Kiều Hy nhắm mắt lại, có thể cảm nhận thấy đôi bàn tay của người đàn ông sờ vào lưng mình, môi lướt trên cổ của cô.
Bây giờ cô đang ở cuối giai đoạn đèn đỏ, tất nhiên biết được anh muốn nhiều như thế nào.
Cô gái nhắm mắt lại do dự 1 phút, cuối cùng vẫn chọn quay người lại ôm anh, từ từ sờ mó phần phía dưới của người đàn ông.
“Tiểu Hy!”
Lục Lập Tiêu kéo cô 1 cái, nhưng không có ngăn cản.
5 phút sau, cả căn phòng chỉ còn lại hơi thở nặng nề ám muội của người đàn ông.
……
Kiều Hy xúc miệng xong từ trong nhà về sinh bước ra, Lục Lập Tiêu để cô gái sát vào ngực của mình, tha thiết hôn vào tóc mai của cô.
“Em mệt rồi?”
“Buồn ngủ quá!”
“Vậy thì đi ngủ nhe.”
Ngày thứ 2, Kiều Hy dậy từ rất sớm.
Khi Lục Lập Tiêu ra ngoài chạy bộ trở về, nghe thấy trong phòng như có mùi cháy khét…của đồ ăn!
Cô gái nhỏ đeo tạp đề đang ở trước tủ phòng bếp, tay cầm xẻng, bận tới tối tăm mặt mũi.
“Anh về rồi à? Em đang chiên sủi cảo, sắp ăn đựợc rồi.”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu lại gần, ánh mắt dán vào thứ vừa đen vừa trắng trên cái chảo: “Em chắc canh ấy cái này ăn được chứ?”
“Ohmm…”
“Thôi, để anh làm.”
Lục Lập Tiêu giành cái xẻng trên tay cô, tắt bếp, vứt toàn bộ sủi cảo đã khét cháy trong chảo vào thùng rác.
“Đâu ra sủi cảo vậy?”
“Em ra siêu thị mua đó.”
“Sủi cáo đông lạnh mà em cũng nấu được khét thành thế này, lợi hại lắm.”
Nghe Lục Lập Tiêu chế nhạo, đôi mắt Kiều Hy vốn xấu hổ nay càng thất vọng hơn, cụp mắt xuống, ngoan ngoãn ngồi 1 bên.
“Anh nói xem, có phải em vô dụng lắm không? Kiều Chi nói em là thân thể tiểu thơ - mệnh người hầu, sinh ra không có phúc hưởng thụ cuộc sống sung sướng, thế mà cái gì cũng làm không tốt.”
Nghe cảm xúc thất vọng của cô, Lục Lập Tiêu nói: “Ai nói em không có phúc hưởng thụ cuộc sống sung sướng? Bây giờ cuộc sống mà anh cho em không tốt à?”
“Rất tốt. Nhưng là do anh cho em, chứ không phải bản lĩnh của em có được.”
“Xinh đẹp không phải là bản lĩnh của em à?”
“Nhưng em cái gì cũng không biết, cái gì cũng làm không tốt.”
“Có những phụ nữ sinh ra là để đàn ông yêu thương. Tiểu Hy, cứ ép bản thân làm chuyện không thích hợp, tất nhiên là sẽ khó khăn. Nhưng anh thấy em chủ trì tiết mục cũng không tệ mà.”
“Ngoài chủ trì tiết mục và xinh đẹp, anh thấy em còn ưu điểm nào khác không?” Kiều Hy đột nhiên muốn hỏi anh.
“Có”
“Là gì?”
“Tối qua em làm khá tốt. Về sau làm nhiều lần thế này nữa, muốn gì anh cũng cho em.”
Kiều Hy:”……”
——
“Tiểu Hy, không phải bà nói tạm thời không dùng mỹ phẩm sao? Sao lại chọn nhiều thế này?” Từ Khả Tâm nhìn cô gái đang phấn khởi đứng trước gương thử màu son.
“Trước đó thấy không cần, là vì chưa nhận rõ được bản thân.”
“Là sao?” Từ Khả Tâm không hiểu, “Mới qua 1 đêm thôi, bà nhận rõ cái gì chứ?”
“Nhận rỏ địa vị của mình trong lòng anh ấy.”
Buổi sáng hôm nay Kiều Hy đã cố ý thăm dò hỏi Lục Lập Tiêu, qua câu trả lời của người đàn ông đó mới biết, thì ra bản thân trong mắt anh ấy ngoài xinh đẹp ra, thật sự chẳng có gì cả.
Bây giờ thứ duy nhất có giá trị chính là khuôn mặt này, tức nhiên cô phải bảo dưỡng thật tốt rồi.
Kiều Hy đưa 2 thỏi son vừa mới thử xong cho nhân viên: “Làm ơn gói lại giùm tôi, với lại bộ phấn kẻ mắt hồi nãy cũng lấy luôn nha.”
“Vâng, thưa cô. Xin đợi trong giây lát!”
Nhân viên đưa mỹ phẩm gói gém xong cho cô, Kiều Hy thuận tay chìa thẻ ra, đồng thời ngưỡng người lên xem qua 1 cái.
Những thứ đồ cô mua, tổng cộng tốn mất hơn 30K tệ.
Đau lòng lắm, nhưng nghĩ đến tiền là của Lục Lập Tiêu, trang điểm đẹp cũng là cho người đàn ông đó coi, như vậy trong lòng mới nhẹ nhõm lại.
“Đúng rồi Tiểu Hy, hôm qua trở về, Chú Lục có dỗ bà không?” Từ Khả Tâm hỏi cô.
“Không có.”
“Không có dỗ mà bà còn ăn diện xinh đẹp để làm anh ấy vui làm gì?”
“Bây giờ tui ăn của anh ấy, mặc của anh ấy, dùng của anh ấy, ngay cả ăn diện 1 tí cũng cần tiêu tiền của anh ấy, còn sức lực đâu mà giận anh ấy cơ chứ? ”Kiều Hy cam chịu nói.
Điều mà cô thấy mình làm sai nhất, là chuyện 1 năm trước bị Lục Lập Tiêu ép bức cảnh cáo, đóng cửa tiệm Taobao mà cô và Từ Khả Tâm vất vả kinh doanh.
Vốn tiệm của 2 người kinh doanh khá tốt, đến cuối kì thu nhập mỗi tháng đều ổn định trên 20K tệ.
Nhưng Lục Lập Tiêu lại nói công việc tư vấn này không đáng tin, còn nói rất nhiều khách rõ ràng không có vấn đề về tình cảm, nhưng vì nhìn thấy bức ảnh treo trong tiệm của cô, không tiếc tiêu tiền đến tìm Kiều Hy tư vấn.
Cho nên đã cấm cô không được nhận đơn nữa, còn thông báo đóng luôn tiệm Taobao của cô.
Từ đó, Kiều Hy mất đi sự nghiệp của mình, ngoan ngoãn ở bên anh ấy làm con sâu gạo, dẫn đến bây giờ cô chẳng có tí địa vị nào.
Haizz, nói ra cũng toàn nước mắt.
“Khả Tâm, chúng ta đến tiệm trà sữa trước đó uống nước đi. Một lát bà dẫn tui đến tiệm mà hôm qua bà mua nội y xem nhé, tui muốn chọn 2 bộ.”
“Được thôi.”
Kiều Hy và Khả Tâm vừa cầm bịch mỹ phẩm mới mua xong rời khỏi quầy, sau lưng có 2 mẹ con đi vào.
“Mẹ, thương hiệu này lại mới ra son này.”
Lâm Vi Du bước tới quầy hàng chọn son, còn Hạ Khanh Hinh bị bóng dáng Kiều Hy thu hút ánh nhìn.
Đây là cô gái gặp trong nhà hàng hôm qua?
“Vi Du, con cứ ở đây xem nhé, mẹ có chút chuyện.”
“Vâng.”
Lập tức, Hạ Khanh Hinh đi theo bóng dáng Kiều Hy, ánh mắt soi xét dán vào thân hình của cô gái trước mặt.
Là cô ấy à? Đứa con bị bà bỏ rơi….đã lớn thế này rồi ư?
“Tiểu Hy, mình phát hiện có dì xinh đẹp nào đó ở đằng sau nhìn bà.” Từ Khả tâm nói nhỏ với Kiều Hy.
“Ở đâu?”
Kiều Hy hút 1 hơi trà sữa quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng Hạ Khanh Hinh nữa.
“Cô ấy đi rồi, Hồi nãy sau khi bị tui phát hiện liền hốt hoảng chạy đi!”
Nghe Từ Khả Tâm nói vậy, Kiều Hy kỳ lạ nhăn mặt lại.
Những bà dì duy nhất mà cô quen, chỉ có mẹ Kiều và mẹ Lục.
Nếu như gặp họ ở đây, đối phương thế nào cũng lên dằn vặt, nên có lẽ không phải họ.
Mấy chuyện cỏn con này, Kiều Hy cũng không chú ý lắm.
Sau khi uống xong ly trà sữa, cô và Từ Khả Tâm đi vào tiệm nội y, mua 2 bộ nội y mỏng gợi cảm.
Quần áo bên ngoài Lục Lập Tiêu không cho cô mặc sexy, vậy áo bên trong chắc được chứ?
Không phải người ta thường nói, đàn ông thích những cô gái bên ngoài bảo thủ, trên giường bạo dạn hay sao.
Kiều Hy và Từ Khả tâm bước xuống cửa hàng, không ngờ ở trước cửa lại gặp Lục Lập Tiêu.
Người đàn ông đó trên tay cầm 2 bịch túi, xem bộ dạng vừa mới mua xong quần áo, sau lưng có 2 mẹ con Lâm Vi Du đi theo.
Lúc này không phải anh đang đi làm sao? Tại sao lại có thời gian cùng phụ nữ đi mua sắm chứ?
Hơn nữa đi cùng, lại là người phụ nữ khác.
Ở tình huống như thế này gặp phải, cả hai đều có chút ngại ngùng.
Lâm Vi Du mới nhìn đã nhận ra Kiều Hy: “Cô không phải là cô gái hôm qua sao?”
“Ohm…”
Kiều Hy không biết làm sao đối diện với cô, chỉ hướng mắt nhìn Lục Lập Tiêu.
Anh ấy không phải lý trí lắm sao? Vậy thì cử để anh ấy giải quyết.
Dù sao Kiều Hy không dám nói lung tung nữa, tránh lại khiến người khác ghét.
“Đến mua đồ à?” Anh hỏi cô
“Uhm.”
“Nặng không?”
“Cũng được.”
“Nơi đây cách đài phát thanh 2 con đường đấy, bắt xe đến đó đi.”
“Uhm.”
Sau cuộc hội thoại đơn giản, Lục Lập Tiêu bước ra khỏi cổng trung tâm mua sắm.
Người đàn ông đó mở chiếc xe dừng ngay trước cửa, để 2 mẹ con Lâm gia bước lên.
Từ Khả Tâm: “!!!”
“Tiểu Hy, Chú Lục không tiễn tụi mình à?”