"Đừng tưởng làm hài lòng Lục Lập Tiêu thì sau này có thể tốt hơn! Cô đừng quên thân phận con nuôi của cô, dù có được sự sủng ái của đàn ông thì nhiều lắm cũng chỉ có thể làm tình nhân không có danh phận mà thôi. Vã lại người đàn ông đó còn … bất lực! Hứ, ở bên một người đẹp trai thì có ích gì, nữa đời còn lại phải làm quá phụ sống cũng như không!"
"Oh ... Kiều Hy, cô thật đáng thương!"
Kiều Chi chế nhạo cô một cách không thương tiếc như thể càn chế nhạo cô thì càng thể hiện cảm giác ưu việt bẩm sinh của mình.
Cô ấy ghét Kiều Hy từ nhỏ. Một người không may mắn, bị từ chối bởi chính bố mẹ ruột của mình, có tư cách gì cùng họ Kiều với cô? Từ khi cô gái này về nhà họ Kiều đến nay, Kiều Chi không có một ngày được yên ổn.
Rõ ràng là ba chị em của họ mới là những cô con gái trẻ của nhà họ Kiều, là ba thiên kim của nhà họ Kiều, nhưng tại sao nơi có Kiều Hy thì đôi mắt của những người đàn ông khác chỉ chú ý đến cô ấy? Cha cô lại rất mê tín, nói rằng Kiều Hy có thể giúp họ chặn những kiếp nạn, sinh tài lộc cho họ, vì vậy mà cố giữ cô ấy lại.
“Ai nói với cô là Lục Lập Tiêu bất lực?” Cô gái im lặng cuối cùng cũng đã lên tiếng!
Kiều Hy ngước mắt lên, con mắt cô đen óng ánh, cô vấn trông như đứa bé cam chịu ở Kiều gia. Nhưng không ai phát hiện ra dưới lớp vỏ ngây thơ của con bé là một con cáo ranh ma.
"Lục gia giàu có đến nhường nào, người có tiền chú trọng nhất là việc tiếp nối huyết mạch, cô cảm thấy nếu Lục Lập Tiêu có bệnh khó nói ảnh hưởng đến việc sinh sản thì người ta không biết chữa bệnh sao? Hiện nay y học phát đạt như vậy, chỉ cần có tiền, người chết cũng có thể đóng bang đợi ngày hồi sinh. Huống hồ chuyện ấy của đàn ông?”
Nói đến đây, Kiều Hy giả vờ thở dài nuối tiếc: “Nếu lúc trước chị ba trốn vì nghe những tin đồn này thì quả là tổn thất lớn! Vốn vừa gả qua Lục gia là được làm thiếu phu nhân Lục gia, lợi dụng thế lục Lục gia để vực dậy công ty của ba một cách danh chính ngôn thuận rồi, tiếc là người qua đó lại là đứa con nuôi như tôi. Tôi đi theo Lục Lập Tiêu vừa không có danh phận, cũng không có tương lai …”
Sau khi nghe lời nói của cô, mắt Kiều Chi lóe lên một sự ngạc nhiên: "Ý cô là Lục Lập Tiêu không phải bất lực như tin đồn?".
"Tất nhiên! Những tin đồn vô căn cứ bên ngoài, làm sao đáng tin bằng đích thân tôi trãi nghiệm? Giờ eo lưng tôi vẫn còn đau nè!"
Nghe vậy, ánh mắt của Kiều Chi quét qua eo của Kiều Hy, lộ ra vẽ ghen tị trong ánh mắt.
Sau đó trừng mắt với cô bé một cái, Kiều Chi quay người bước đi một cách cao ngạo với đôi giày cao gót!
Nhìn bóng dáng rời xa dần của cô, Kiều Hy bộc lộ vẻ ranh ma trên mặt.
Cắn câu rồi, một lát sẽ có phim vui coi!
——
Cô lấy bát mới, tự bới cơm cho mình, đợi khi Kiều Hy quay lại bàn ăn thì thấy Kiều Chi đối đãi lịch sự, chăm sóc Lục Lập Tiêu một cách tận tình.
Cô bé biết rằng Kiều Chi nhớ về Lục Lập Tiêu không phải chỉ trong một hay ngày rồi. Lúc trước chị ba bỏ trốn, cô ấy muốn thay thế Kiều Ân gả đến Lục gia.
Nhưng Kiều Liên Kiêm cũng nghe tin đồn về bệnh khó nói của Lục Lập Tiêu, không nở con gái ruột làm quá phụ sống nên cuối cùng cũng đưa Kiều Hy qua nhà họ Lục.
Sau khi nghe những lời mà Kiều Hy vừa nói, Kiều Chi chắc chắn sẽ sẽ rất nhột trong lòng!
Nếu không ngộ nhận người đàn kia bất lực thì cô chắc chắn hy vọng tự mình gả qua đó để đền tội. Nếu không thì một người đàn ông tốt như Lục Lập Tiêu làm gì tới phiên đứa con nuôi đó?