Mục lục
Truyện không tên số 35
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

41121

"Ờ ... Anh là vì một câu nói của Vương Thần Bác rằng anh đã già mà không vui?" Kiều Hy nực cười.

"Tôi mà đi quan tâm đến lời anh ta?" Lục Lập Tiêu cau mày, khinh bỉ, "Mắt nhìn người của cô sao vậy, bạn trai cũ đều không đâu vào đâu! Ngay cả tên Thần Bác* quái dị như vậy cũng có nữa?”

(*Thần Bác: đồng âm với từ thần lạc trong tiếng trung nghĩa là ‘chào cờ’ vào buổi sáng)

"Haha ..." Kiều Hy không thể không mỉm cười. "Không phải chữ ‘bác’ đó mà!"

Không ngờ, người đàn ông lớn tuổi này lại có những khoảnh khắc ngây thơ và ma lanh như vậy.

Nhưng khi thấy khuôn mặt tối sầm của Lục Lập Tiêu, cô lại cố gắng nhịn cười, nói ngọt với anh: “Anh cứ mặt mày cả đống như vậy, mặc đồ tây thắt cà vạt, nên cho người ta một cảm giác xa lánh và cảm giác trưởng thành. Vì khí chất người thành công trên người anh quá mạnh, do đó chỉ có thể khiến người ta cảm thấy ghen tị với anh, lại tìm không ra khuyết điểm trên người anh để đả kích anh nên mới cố ý nói anh già. Thật ra anh không già chút nào cả, tôi thì thích loại đàn ông trưởng thành như anh, khác một trời một vật với những người chỉ biết nói suông, nói lời đường mật mà không có bao nhiêu tiền hết.”

Mặc dù biết rằng câu trả lời cho cô gái này có phần tâng bốc, nhưng Lục Lập Tiêu phải thừa nhận rằng sau khi nghe câu trả lời của cô ấy, tâm trạng của anh ngay lập tức trở nên tốt hơn.

"Vì vậy, cô thích trưởng thành, bởi vì so với những lời ngon ngọt, tôi sẽ cho cô tiêu tiền sẽ thực tế hơn?" Lục Lập Tiêu nói thẳng vào trọng tâm.

"Ờ ... người ta đâu có nói là tiêu tiền đâu, là con người của anh hơi thực tế mà thôi!” Kiều Hy nhấn mạnh như thể người ta không phải thích anh chỉ vì lợi ích.

"Tiểu Hy, tôi chuẩn bị cải tạo, làm mới trại mồ côi, vừa đầu tư vốn vào đồng thời kêu gọi sự hỗ trợ của chính phủ, khiến những thủ tục nhận nuôi hoặc quyên tặng có thể lên quỹ đạo chính thức, có thể nhận được sự quan tâm rộng rãi của xã hội. Tới lúc đó cô không cần gánh vác mọi việc với bà Dung như bây giờ nữa, không chừng tụi tiểu Hồng còn có thể tìm được nhà và cha mẹ mới, nhận được sự chăm sóc tốt hơn nữa." Lục Lập Tiêu nói hết kế hoạch của mình.

Nghe vậy, Kiều Hy nhìn anh với sự ngạc nhiên và vui mừng: "Anh nói thật hả? Anh có thể đưa trại mồ côi đi đến con đường chính thức?”

Đây là giấc mơ thời thơ ấu của Kiều Hy!

Nhưng khi cô lớn lên thì cô biết nó không thực tế như thế nào. Làm mới, xây lại một trại mồ côi cần nguồn tài chính, nguồn vật tư lớn như thế nào? Vã lại còn cần quan hệ bên chính phủ nữa, còn phải có tín dụng trên xã hội … không ngờ có ngày có thể thực hiện được nhờ Lục Lập Tiêu!

Cô gái có thể nói là điên lên vì hạnh phúc, cô lao về phía Lục Lập Tiêu, ôm chặt cổ anh: “Chú Lục, tôi thích người đàn ông có phẩm chất như anh, quả thật yêu anh nhiều lắm”

"Cô yêu tôi, hay là yêu địa vị và tiền tài của tôi?” Lục Lập Tiêu nở nụ cười và hỏi cô ấy.

"Ờ … đều yêu tất!”

"Vậy cô biết phải thể hiện như thế nào rồi chứ?”

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu dùng ngón tay nhấc chiếc mông nhỏ của cô gái ranh ma đó lên, gợi ý kêu cô hôn anh.

Vào lúc này, điện thoại của người đàn ông reo lên.

Lục Lập Tiêu một tay ôm lấy Kiều Hy, tay còn lại cầm và nghe điện thoại.

Ngay sau khi điện thoại bắt điện thoại, thì nghe tiếng khóc than bên kia của Lục Mộng Tình.

"Huhu ...... cậu! Con ở nhà hàng Dung Thiên Trung, tên khốn Hàn Gia Lạc ngoại tình rồi, hắn còn đánh con vì con tiểu tam kia … con bị hắn bắt nạt, huhu … cậu có thể đến giúp con được không? Hắn sợ cậu nhất … cậu đến thì chắc chắn không ai dám bắt nạt con nữa …”

Nghe tiếng khóc than thê thảm của Lục Mộng Tình trên điện thoại, Lục Lập Tiêu không nói một lời, anh ngắt điện thoại.

Kiều Hy cũng nghe thấy nội dung của cuộc điện thoại, từ chỗ họ đi đến nhà hàng cũng không mất bao lâu, quay lại giúp đỡ cũng còn kịp.

Nhưng Lục Lập Tiêu đã không kêu lái xe quay lại, Kiều Hy lấy làm lạ: "Không định đi sao?”

"Cô cố tình gửi ảnh cho Mộng Tình, không phải muốn xem cảnh họ đấu đá lần nhau sao?”

Nghe vậy, Kiều Hy: "... anh ... anh đã thấy tôi chụp lén Hàn Gia Lạc?”

"Ừ."

Nhìn vào loại chiến lược của Lục Lập Tiêu, với khuôn mặt ung dung như không có chuyện gì xảy ra, Kiều Hy đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi lo sợ.

Thì ra những việc cô ấy lén làm Lục Lập Tiêu đều biết hết?

Nhưng người này có ý gì?

Không đi giúp đứa cháu gái ruột của mình, ý là bao dung, cho phép cô có thể làm chuyện xấu ư?

"Anh thực sự không đi ư?" Kiều Hy không thể không hỏi lại.

"Cho cô ấy một bài học cũng tốt! Để cô ấy nhìn rõ người đó như thế nào?!”

"Ừ ừ, đúng vậy! Vấp ngã một lần sẽ bớt dại dột, Lục Mộng Tình có cuộc sống quá êm ấm, dẫn đến thiếu kiến thức cơ bản về khả năng nhận biết con người, ôm khư khư tên đàn ông tồi đó như bảo bối vậy, tôi cũng thấy lo lắng cho mắt nhìn người của cô ấy. Mấy đứa con cái nhà giàu như nhà mấy anh, không nên quá nuông chiều nó, anh nên dạy dỗ nó nhiều một chút, để nó nhớ bài học.”

Đôi mắt to của Kiều Hy hơi nheo lại, trong ánh mắt lóe lên một tia ranh ma, đột nhiên nghĩ đến một lối tắt để phản công.

Sau này cô sẽ thì thầm bên tai gối Lục Lập Tiêu, sau đó mượn dao giết người kêu anh ấy giúp mình trừng trị Lục Mộng Tình, trả thù những người đã bắt nạt cô ở Lục gia, từ đó cô sẽ bước lên đỉnh cao của cuộc đời …

Hahaha, nghĩ thôi cũng cảm thấy thật tuyệt vời!

Tuy nhiên, ảo tưởng sức mạnh của Kiều Hy mới chỉ bắt đầu thì bị tay của Lục Lập Tiêu nhéo mặt và kéo cô trở về với hiện thực: “Tôi nhớ Hàn Gia Lạc cũng là bạn trai của cô mà hả? Xem ra mắt nhìn người của cô cũng không tốt, cần phải được tôi dạy dỗ thêm!”

"Đừng … đừng mà! Lúc trước do tôi còn quá trẻ, người hay chó cũng không phân biệt được. Tôi giờ không phải đã cải tà quy chánh rồi sao, đã quy vào vòng tay của anh rồi mà?” Kiều Hy liền nói tốt với anh ấy, thậm chí chủ động tiến đến cho Lục Lập Tiêu một nụ hôn lớn, “Nhìn xem, bây giờ mắt nhìn người của tôi tốt biết mấy, chú Lục, hãy tiếp tục cho tôi loại nuông chiều như cha đối với con này!”

Nghe cô bé dẻo miệng nói chuyện, ánh mắt Lục Lập Tiêu lóe lên một ý cười, véo khuôn mặt nhỏ dễ thương của cô và nói: "Cô muốn thì thầm bên gối tôi thì phải biểu hiện tốt trong việc chăn gối. Mê hoặc tôi trước, rồi tôi mới nghe lời cô được, hiểu chưa con cáo nhỏ?”

Kiều Hy có phải có thể hiểu rằng anh ấy chấp nhận việc mượn gió bẻ măng, mượn dao giết người của cô không?

Chỉ là có thể ... phải trả giá một ít trên giường thôi.

Cái này thì dễ, dù gì thì cô đã sớm bị anh ăn sạch sành sanh rồi, đi đi lại lại cũng chỉ một chữ ‘ăn’ thôi mà? Cô sợ gì chứ?

"Nhân tiện, khi cô biểu hiện thì hãy báo cáo những chuyện bạn trai cũ của cô với tôi.”

"Hả … họ đều là thì quá khứ hết rồi mà, việc này cho nó sang trang mới đi được không?”

"Một người bạn trai cũ một lần nhé, tôi mong đợi màn biểu diễn của cô!"

Nghe vậy, Kiều Hy: "..."

Đếm bạn trai cũ của cô, từ khi học cấp hai đến giờ thì đếm không xuể, đếm sơ chắc cũng cả trăm người, vậy thì phải làm … thôi quên đi!

Cô cảm thấy rằng so với việc báo thù thì việc sống quan trọng hơn!

Bây giờ cô hối hận thì có còn kịp không?

Ngày hôm sau ------

Khi Kiều Hy bước ra ngoài lớp học, cậu bị Lục Mộng Tình chặn lại!

Khuôn mặt cô gái, mắt trái của cô gái sưng phồng, hai góc mắt đều có vết bầm tím, có vẻ như hôm qua Hàn Gia Lạc xuống tay không hề nhẹ.

Mặc dù Kiều Hy cũng ghét Lục Mộng Tình, cô vẫn cảm thấy một người đàn ông mà đi đánh phụ nữ thì quá đáng khinh thường.

Haizz, tại sao khi xưa cô lại có thể để mắt tới một người như vậy chứ?

"Kiều Hy, hôm qua cô gởi hình cho tôi phải không? Cô hại tôi bị đánh ra nông nỗi này, chuyện này tính sao?” Lục Mộng Tình nói với cô một cách giận dữ.

"Người đánh cô ra nong nổi này là Hàn Gia Lạc, cô nên tính sổ với anh ta, liên quan gì đến tôi?”

"Dĩ nhiên là liên quan đến cô! Nếu cô không gởi tấm hình đó cho tôi, tôi sẽ không phát hiện anh Gia Lạc như vậy, sẽ không chửi mắng anh ấy, sẽ không bị anh ấy đánh như vậy. Bây giờ chúng tôi chia tay rồi, đều do cô mà ra hết! Nhất định là cô ganh tị với việc tôi đi chung với anh Gia Lạc, nên cố ý trả thù chúng tôi.”

Nghe vậy, Kiều Hy nói không nên lời với Lục Mộng Tình.

Thật kỳ lạ, Lục Lập Tiêu thông minh như vậy mà sao lại có người cháu gái như Lục Mộng Tình nhỉ?

Nó như là đột biến gen vậy.

"Não cô không có vấn đề chứ hả? Bạn trai cô ngoại tình, tôi gởi hình cho cô để cô biết bộ mặt thật của hắn ta, giúp cô không bị hắn ta lừa gạt. Cô không biết ơn người tốt thì thôi đi, còn ở đây sủa bậy bạ!”

Kiều Hy không muốn nói chuyện với cô ấy nữa, đi vòng qua người Lục Mộng Tình để ra ngoài.

Ai ngờ Lục Mộng Tình không buông tha cho cô: "Đừng nghĩ tôi không nghe ra, cô đang chửi tôi! Tên tiện nhân, nói ai là chó vậy?”

Lục Mộng Tình giơ tay lên, để tát Kiều Hy, cô ấy vốn rất tức giận và tìm cô là để trút giận.

Nhưng cái tát đó chưa kịp xuống tay đã bị Kiều Hy nắm lấy cổ tay: "Vốn không muốn chửi cô là chó, nhưng cô ở đây cắn người như vậy là cô không đúng rồi! Nhất là cô cắn người tụy tiện nữa, có phải bị bệnh chó dại rồi không?”

"Tiểu Kiều, chửi hay lắm! Con chó điên này nên bị bắt nhốt lại trong lồng, mau gọi điện cho đội trưởng đội quản lý an ninh của nhà bà đi!” Từ Khả Tâm ở bên cạnh giúp đỡ.

Nghe vậy, Kiều Hy khựng lại, một lúc sau mới phản ứng lại, đội trưởng đội quản lý an ninh mà Khả Tâm nói là Lục Lập Tiêu!

Cái so sánh này, ờ … cũng khá phù hợp với khí chật của người đó.

Lục Mộng Tình không hiểu họ nói gì, chỉ thấy Kiều Hy có vẻ không sợ cô ấy, không để cô trong mắt mình rất không cam tâm.

Không nhịn nổi la hét ở phía sau cô: "Kiều Hy, cô là cái thá gì? Bị chú họ chơi xong lại bị cháu họ chơi, theo hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, tôi còn cảm thấy ghê tởm giúp cô.”

Lục Mộng Tình nói rất to, cố ý để các học sinh xung quanh nghe thấy.

Từ Khả Tâm vội vã quay lại để ngăn cô ấy: "Này, đừng nói bậy bạ gì nhe! "

"Hớ, tôi nói bậy bạ? Kiều Hy bị cậu tôi chơi chán rồi lại đem cho một tên tội phạm cưỡng hiếp, việc này người nhà Lục gia chúng tôi đều biết. Cô ấy hầu hạ tên tội phạm cưỡng hiếp đó cũng đã được cả tháng trời rồi!”

"Không phải. Tiểu Kiều với Diêu Tân Viễn không có quan hệ gì cả. Cô ấy từ đầu đến giờ chỉ đi với Lục …"

Từ Khả Tâm muốn giúp Kiều Hy giải thích, nhưng cô ấy bị ngắt lời bởi cô: "Thôi đi, Khả Tâm!"

"Không được thôi, cô nói rõ ràng, Lục gì? Cô đừng tưởng cô ấy với cậu tôi có quan hệ với nhau? Cũng đúng, Kiều Hy sợ người ta biết mình theo một tên tội phạm cưỡng hiếp, bây giờ còn bám víu lấy dnah nghĩa của cậu tôi một cách vô sĩ. Nhưng các người không biết, cậu tôi sắp kết hôn rồi! Tôi tận tai nghe bà dì tôi nói chuyện điện thoại với Kiều phu nhân về việc hôn lễ bị gác lại của Lục gia và Kiều gia, thương lượng để Kiều Chi thay thế Kiều Ân gã đến Lục gia, vốn không liên quan gì đến cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK