Khi bữa ăn gần xong thì bà Lục đưa cho Kiều Hy một bát canh: "Tiểu Hy, ăn cơm xong uống cái này đi!”
"Đây là gì vậy bác?"
Kiều Hy ngửi mùi bát canh, nó có mùi thuốc Bắc, lại có mùi tanh tanh, cô không muốn uống.
“Đây là canh tỏi hầm với thịt rùa, nó rất tốt cho phụ nữ!” bà Lục vui vẻ.
Khi nghe thấy tốt cho phụ nữ, Kiều Hy nghĩ ngay đến những thứ như bổ thận. Chắc chắn là họ biết đêm qua cô ngủ chung phòng với Lục Lập Tiêu, lại tưởng hai người làm gì đó nên lo bồi bổ sức khỏe cho cô.
Kiều Hy do dự một hồi rồi cũng ngoan ngoãn uống hết bát canh đó.
Mặc dù chỉ là sự hiểu lầm nhưng việc để bà Lục nghĩ rằng cô với Lục Lập Tiêu có quan hệ với nhau cũng tốt cho cô. Ít nhất nó chứng minh cô có chút tác dụng, cũng khiến cuộc sống sau này của cô tại Lục gia có thể tốt đẹp hơn.
......
Sau bữa tối, cô gái bước đi tản bộ trong hoa viên sân trước Lục gia.
Haizz, cố gắn hết sức cũng không ăn hết tôm hùm và cua dừa, vẫn cảm thấy có chút lỗ vốn!
Kiều Hy sờ vào cái bụng no căn của cô, cô đang hối hận thì nghe tiếng động kì lạ phát ra từ bụi cây bên cạnh.
"Anh Gia Lạc, anh thật đáng ghét, đừng đụng chỗ đó ... haha ..."
"Thật không? Vậy anh lấy tay ra à?"
"Đừng đừng! Anh sờ vào nó một lần nữa đi ... sờ ở trên nó nữa ..."
Giọng nói và tiếng cười này ... là của Lục Mộng Tình và Hàn Gia Lạc?
Sau khi nghe rõ những gì họ nói, Kiều Hy không khỏi cười phì.
Hôm nay là ngày gì mà cô gặp bắt họ làm chuyện ấy đến cả hai lần, tối nay chăc cô sẽ gặp ác mộng mất.
Cô chuẩn bị rút lui một cách lặng lẽ thì bụi cây bị người ta kéo ra.
Lục Mộng Tình ra khỏi đó và kéo váy của mình, cô nhìn lên và thấy Kiều Hy.
Cô ấy không cảm thấy xấu hổ, mà còn cố tình chỉnh lại chiếc áo ngực lộn xộn trước mặt Kiều Hy, sau đó nói với người trong bụi cây với giọng như đang ra uy: “ Anh Gia Lạc, anh ở đây đợi em chút, anh đừng vội! Em về phòng lấy hai cái ‘áo mưa’ xuống!”
Nói xong nhìn Kiều Hy một cái rồi quay người bước đi một cách hiên ngang.
Sau đó, Hàn Gia Lạc kéo quần xong và ra khỏi bụi cây.
Khi cậu bé nhìn thấy cô đang đứng bên lề đường, cậu ta ngay lập tức nhìn quanh và ngạc nhiên nói: "Tiểu Kiều, em đến tìm anh hả?”
"Tôi vừa mới đi ngang qua, không ngờ sẽ thấy chuyện vui của hai người, thật là làm phiền hai người quá!”
Khuôn mặt của cô vô tư, nhìn anh như nhìn một người xa lạ, cô quay lại và bước trở lại con đường mà cô đã đến.
Thấy vậy, Hàn Gia Lạc nhanh chóng đuổi kịp cô: “Tiểu Kiều, em nghe anh nói, hôm nay anh đến Lục gia thật ra là vì em!”
"Vì tôi?” Kiều Hy dường như đã nghe một câu nói đùa và hỏi lại, “Anh đến đầy là vì để làm cho tôi ghê tởm nên cố tình cho tôi nghe những âm thanh kinh tởm đó phải không?”
"Anh ...... Anh với Lục Mộng Tình chỉ là chơi chơi thôi!” Hàn Gia Lạc giải thích, “Trong trái anh chỉ có mình em thôi! Anh cố gắng như vậy đều vì lời hứa với em khi xưa. Anh nói qua nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, giúp em thoát khỏi Kiều gia, không bị ai bắt nạt em nữa!”
Lắng nghe anh ta, ký ức của Kiều Hy kéo lại vài tháng trước ...
Vào thời điểm đó, Hàn Gia Lạc trung thực, dũng cảm và đối tốt với cô!
Vì vậy, Kiều Hy đã cảm động, tin vào lời hứa của anh ta và hứa sẽ là bạn gái của anh ta.
Nhưng ai ngờ hai người đi lại chưa đầy một tháng thì anh ta lại trở nên như thế này?
Cậu bé nhìn thấy vẻ mặt của cô, tưởng rằng cô đã bị anh thuyết phục, cậu hào hứng muốn tiến đến và cầm tay cô.