Lục Lập Tiêu bồng cô xuống lầu, Kiều Hy thấy người ta đưa Kiều Chi đến.
Quần áo của cô gái đã biến mất, trên người cô là chiếc áo khoác của một trong những người áo đen, mắt cô nhợt nhạt, cô không ngừng run rẩy.
Nhưng từ tình hình nhứng tên lưu manh được khống chế bên dưới có thể thấy Kiều Chi được giải cứu trước cô, nên chắc chưa bị xâm phạm …
"Lục gia, người đều ở đây hết rồi, ngài cho biết xử lý như thế nào?” Một người áo đen chạy đến, hỏi Lục Lập Tiêu.
Người đàn ông nhìn quét qua họ với đô mắt uy nghiêm, ra lệnh: “Diệt hết!”
"Vâng!"
Những người áo đen này đều được huấn luyện rất tốt, họ không phải cảnh sát, họ như một tổ chức ngầm nào đó.
Thấy họ đang nhìn Lục Lập Tiêu như là thủ lĩnh, Kiều Hy hơi bối rối. Rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu bí mật mà cô không biết?
Dựa vào lòng anh ta nhìn lên, chỉ thấy cằm chặt chẽ của người đàn ông, đầy quyến rũ từ các kích thích tố nam, thực sự đẹp trai.
Lục Lập Tiêu để những người áo đen ở lại để xử lý, anh đưa Kiều Hy lên xe.
Bên đây, Kiều Chi thấy họ đi rồi, cũng đuổi theo nhanh chóng: “Lục Tổng, dẫn em đi với!”
Kiều Chi thấy Kiều Hy được đưa ngồi lên ghế lái phụ, cũng không hỏi người ta có đồng ý hay không, cô mở cửa sau xe và ngồi lên.
Lục Lập Tiêu quay đầu nhìn cô ấy một cái, anh không biết hôm nay là do Kiều Chi kêu Kiều Hy đến, chỉ nghĩ đến dáng vẽ lo lắng của cô gái lúc nãy nên không có đuổi cô xuống xe.
"Lục Tổng, tình trạng bây giờ của em không về Lục gia được, anh chở em về nhà họ Lục được không?” Kiều Chi mặt dày hỏi.
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu không nói gì, Kiều Hy cau mày: “Tôi cũng sắp không về Lục gia được rồi, cô còn muốn đi?”
Kiều Chi nghe thấy sự mỉa mai của cô ta, một lúc không nói nên lời.
Cô ấy đích thật nghĩ Kiều Hy đã bị bỏ rơi, nhưng cô ấy không ngờ hôm nay Lục Lập Tiêu lại phí công phí sức đến để cứu cô ta.
Nhưng vì điều này, cô mới thấy được sự hấp dẫn của người đàn ông.
Khi cô ấy bị những người đàn ông kinh tởm đó lột sạch quần áo, ép vào góc tường, chỉ có thể tuyệt vọng thì chính Lục Lập Tiêu đã cứu cô ấy.
Người đàn ông dẫn theo một nhóm người áo đen như từ trên trời rơi xuống, giống như các anh hùng huyền thoại, một quyền đấm ngã một tên đàn ông đan sờ soạn trên người cô, kéo cô ra khỏi hang quỷ với sự quan tâm và thương xót.
Lục Lập Tiêu lúc đó trông thật đẹp trai.
Nhưng thật không may, khi anh thấy rằng cô không phải là Kiều Hy, người đàn ông ngay lập tức phục hồi sự thờ ơ, rời bỏ cô, vội vã tìm cô đó.
Sự đam mê trong mắt của Kiều Chi bị che phủ bởi sự ghen tị, cô lại trừng mắt với Kiều Hy trên ghế lái phụ.
Nếu không phải vì chị ba bỏ trốn trong ngày cưới thì làm sao tới lượt đứa sao chổi này may mắn đến bên người đàn ông này? Cô ta không xứng với Lục Lập Tiêu chút nào, thậm chí làm thịt cấm cũng không xứng đáng.
Kiều Chi cố gắng che đậy sự ghen tị, ghen ghét và hận thù trong ánh mắt của mình nhìn Kiều Hy nói: “Tiểu Hy, bây giờ cô tránh tôi hả? Là anh Hoàng Minh nói hôm nay nhất định phải kêu cô đến, tôi chỉ chuyển lời thôi, làm sao biết được anh ấy làm vậy với cô? Tôi cũng mém bị bọn đó luân phiên chơi mà! Hơn nữa, cái này phải trách bản thân cô chứ? Nếu như không phải lần trước cô khiêu khích người con trai lạ mặt, sao người ta cứ nhớ đến cô được?”
"Tôi khiêu khích hồi nào?”
"Tôi có nói sai đâu! Cô từ nhỏ đã thích khiêu khích đàn ông, nếu không thì tại sao nhiều người đàn ông có ý xấu với cô như vậy?” Kiều Chi cố ý nói những điều này trước mặt Lục Lập Tiêu, “Lục Tổng, chắc anh không biết cái này, Kiều Hy từ nhỏ đã rất được đàn ông hoang nghên, có lần còn có một người đàn ông mém chết vì cô ta nữa đó!”
Lục Lập Tiêu cau mày, nhấn phanh xe bên đường.
Cô gái ngồi ghế sau và ghế lái phụ đều giật mình, đồng thời cơ thể theo quán tính bị nghiêng về phía trước.
"Xuống xe!” Người đàn ông ra lệnh lạnh lùng.
Nghe vậy, miệng Kiều Chi cười đắc ý, nhìn Kiều Hy nói: “Nghe chưa, Lục Tổng kêu cô xuống xe đó!”
“Là cô!” Người đàn ông nhìn Kiều Chi từ gương chiếu hậu.
"Em?" Kiều Chi chỉ vào mình một cách hoài nghi. "Lục Tổng, ở đây là ngoại ô hoang dã, anh kêu em xuống xe ở đây? Vã lại em còn không có quần áo mặc nữa!”
"Lời của tôi không nói lần thứ hai!"
Kiều Chi nhìn vào khuôn mặt cô đọng ngay lập tức của Lục Lập Tiêu, sự uy nghi lộ ra khiến người ta phải sợ. Có vẻ như nếu cô ấy không xuống xe thì người đàn ông sẽ ném cô ấy ra khỏi xe trong giây tiếp theo.
Cô gái cắn môi dưới của mình một cách không cam tâm, nhưng cô chỉ có thể mở cửa, ngoan ngoãn xuống xe.
Đuổi Kiều Chi đi, trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh, Lục Lập Tiêu nghiêng mắt nhìn cô gái em lặng bên cạnh.
Cô ta vẫn nắm chặt chiếc áo mà mình cho cô ta, dáng vẻ nhợt nhạt, như chưa bình tĩnh lại sau cơn sốc.
Lục Lập Tiêu có chút thương xót cô, nhưng phần nhiều hơn là tức giận!
"Cô có biết tên Hoàng Minh đó nguy hiểm cỡ nào không? Tại sao một thân một mình đi đến đó, còn nhân lúc bọn xã hội đen tụ tập ở đó mà đi nữa chứ?”
"Em xin lỗi ..." Kiều Hy không giải thích, chỉ cúi đầu nói khẽ một câu.
"Chỉ biết nói xin lỗi, cô không nhớ bài học thì có ích gì? Rốt cuộc có chuyện gấp gì mà không thể đợi tôi về rồi nói mà phải đến chỗ đó một mình? Cô lớn rồi, có thể đừng làm việc một cách lỗ mãng như vậy được không, cô tự nói đi, đây là lần thứ mấy gặp nguy hiểm rồi?” Lục Lập Tiêu thật sự tức giận, nên nói hơi nhiều.
Bây giờ nghĩ về cái cảnh mà vừa vào tới cửa, trong lòng người đàn ông vẫn còn sợ.
May mà anh ta đến kịp lúc, không thì hậu quả … không thể tưởng tượng nổi!
Lúc nãy anh ta lầm tưởng Kiều Chi là Kiều Hy, nghĩ rằng cô đã bị những người đàn ông đó luân phiên …. Lúc đó Lục Lập Tiêu gần như mất hết lí trí, gần như đã giết hết những người đó.
Bảy năm trước, Lục Lập Tiêu đã phụ lòng một người phụ nữ … anh từng thề rằng không để người phụ nữ của mình bị tổn thương nữa, nhưng Kiều Hy thì hết lần này đến lần kia để bản thân cô gặp nguy hiểm.
Cô gái này luôn có khả năng huy động cảm xúc của anh ta, anh đã cứu cô hai lần, nhưng anh lo rằng bản thân anh cũng sẽ có lúc sơ suất. Lo lắng thì sẽ loạn, anh thực sự không thể không tránh mắng cô mấy câu.
Tuy nhiên, anh không biết rằng những lời này, Kiều Hy nghe như là anh đang thiếu kiên nhẫn, anh không thích cô liên lụy anh ta.
Cô gái nhớ đến cuộc điện thoại trước đó, Phùng Uyển nói rằng họ sẽ ‘làm việc’ trong phòng khách sạn tối nay.
Vì vậy, đang làm việc mà bị gián đoạn nên thấy không thoải mái, chạy qua cứu cô một cách không tình nguyện, nên giờ mới trút giận lên cô.
Mặc dù cô lại nợ anh ta một ân huệ, nhưng Kiều Hy cũng chán nản, và hiếm khi có tính khí để bác bỏ.
"Thầy bói nói em là mệnh sao chổi, nên từ nhỏ em đã rất xui xẻo, ba mẹ ruột cũng bỏ rơi em. Trên cơ bản mỗi cách ba ngày là em bị bệnh hoặc bị thương, đi trên đường cũng có thệ bị đập bể đầu, một tháng ít nhất bị cướp hai lần, nguyện vọng điền xong cũng có thể bị người ta tự ý sửa đổi … Từ nhỏ tới lớn em toàn gặp những việc xui xẻo không!
Em xin lỗi vì đã làm liên lụy Lục Tổng, nhưng ngài yên tâm, sau này tôi sẽ tránh xa ngài. Không gọi điện hay gởi tin nhắn cho ngài nữa đâu, cũng không phiền ngài giúp đỡ nữa!” Kiều Hy nói một cách lạnh lùng.
Lắng nghe giọng điệu xa lánh của Kiều Hy, Lục Lập Tiêu biết là cô ta đang khó chịu với mình!
Người đàn ông ban đầu khiển trách cô một chút, để cô nhớ bài học, không ngờ con bé này lại tức giận.
Lục Lập Tiêu không biết phải diễn đạt như thế nào, chỉ nói câu: “Cái gì mà sao chổi, tôi không tin những lời này!"
Nghe thấy rằng Kiều Hy không nói gì nữa, cũng không nhìn anh. Sự giận dữ trong xe ngay lập tức rơi xuống điểm đông.
Khi chiếc xe dừng lại ở cửa nhà, cô gái mở cửa và xuống xe.
Lục Lập Tiêu nhìn cô gái bước về phía trước mà không quay đầu, trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát và oán giận.
Dù sao thì anh ta đã cứu cô ta, cô lại khó chịu với anh?
Vã lại, vụ việc hôm nay vốn là lỗi của cô ta, Lục Lập Tiêu chỉ là cảnh cáo cô ta một cái, để lần sau cô ta không tự tạo nguy hiểm cho mình mà không biết.
Nghĩ vậy, Lục Lập Tiêu cũng xuống xe, tức giận đi theo hướng cô gái đã đi.
Lên tầng hai, anh ta nhìn vào phòng mình trước, không có ai!
Đang định đến phòng kế bên để bắt cô qua và cho cô một bài học.
Tuy nhiên, khi người đàn ông đi đến cánh cửa của căn phòng kế bên, chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng khóc từ đằng sau cánh cửa.
Ngay cả tiếng khóc của cô gái, nghe cũng rất uất ức, phải nghe kỹ mới nghe được tiếng khóc nức nhỏ của cô, dường như cô gái đang trùng chăn lại khóc.
Đột nhiên, Lục Lập Tiêu cảm thấy mềm lòng.
Sự giận dữ trong tim vốn có đã tan biến theo tiếng khóc, thay vào đó là sự thương xót cho cô gái.
Anh do dự một lúc, nhẹ nhàng xoay tay nắm và đẩy cửa mở nửa chừng.
Ánh sáng trong hành lang ngay lập tức nắm lấy cơ hội xâm lược căn phòng, chiếu sáng một góc của bóng tối.
Kiều Hy vốn đang trên giường khóc, khi nhìn thấy ánh sáng chiếu vào, cô ngẩng đầu lên khỏi chăn và nhanh chóng lau nước mắt.
"Đất trại trẻ mồ côi hiện đang nằm trong tay tôi, cô không phải lo lắng về việc họ bị di tản nữa!" Lục Lập Tiêu chỉ nói một câu này.
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn anh một cách lạ lùng, chưa kịp nói gì thì nghe tiếng người mẹ nhà họ Lục. Cô gái nhanh chóng dùng chăn che mặt mình lại, sợ người khác nhìn thấy cô khóc.
Lục Lập Tiêu thấy vậy, đóng cửa giúp cô, quay người nhìn mẹ.
"Lục Tiêu, có chuyện gì với con vậy? Mẹ đã hẹn với Phùng tiểu thơ rồi, con lại bỏ mặt người ta ở khách sạn?”
"Mẹ, là mẹ hẹn với người ta, đâu phải con. Mẹ lừa con đến gặp người ta, con còn chưa hỏi mẹ nữa.”
"Người ta Phùng tiểu thơ có gì không tốt, con lại chê bai như vậy? Phùng Thị Kiến Trúc cũng là doanh nghiệp lớn ở Nam Thành rồi, cũng xứng đáng với con.”
"Cái gì cũng không tốt, sau này con không muốn gặp người này nữa. Nếu mẹ cố tác hợp nữa, thì con chỉ có thể khiến cho Phùng Thị Kiến Trúc biến mất khỏi Nam Thành này!”
Diêu Phụng Nghi nhìn dáng vẻ quyết đoán của con trai mình, cô biết nó nói được làm được.
"Haizz!" Người mẹ nhà họ Lục thở dài, lại nhìn cái phòng sau lưng anh một cái, nghi ngờ: “Hồi xưa sắp xếp coi mắt cho con, con cũng không có phản cảm như vậy? có phải là … có ai nói gì bên tai con rồi phải không?”
"Không có!"
......
Kiều Hy có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ ở cửa trong phòng, hóa ra Lục Lập Tiêu bị mẹ anh ta lừa đi coi mắt, nên anh ta không có … với Phùng Uyển.
Như vậy thì cô đã trách lầm anh ta rồi?
Cũng không biết có phải do lúc nãy nghe tin có thể giữ được trại mồ côi hay không, tâm trạng của Kiều Hy đột nhiên tốt trở lại, không muốn khóc nữa.