"Lục tổng, tôi mời anh một ly! Hôm nay anh chịu đến, thật sự khiến gia đình chúng tôi vinh hạnh!"
Kiều Chi nâng ly một cách rất biết điều, dịu dàng, cô nhìn Lục Lập Tiêu với ánh mắt sùng bái và rất ân cần. Khi người đàn ông nghe thấy nhìn qua, cô còn cố ý dùng tay kéo chiếc áo váy vốn không cao trên ngực cô xuống.
Tuy nhiên, khi cô đang muốn khoe vòng một tròn đầy và tự hào của mình, ánh mắt của người đàn ông không nhìn tay cô theo như ý muốn của cô.
Lục Lập Tiêu lấy rượu vang đỏ trước mặt anh, nhất lên một cách tượng trưng, khi cô gái nghiên người muốn cụng ly với anh thì anh đã thu tay lại, đưa ly lên miệng nhấp môi nhẹ nhàng.
Mặt Kiều Chi hiện ngay vẻ xấu hổ, nhưng cô không nổi giận. Cô uống một ngụm rượu của mình sau khi ngồi xuống thì vẫn tiếp tục bắt chuyện với Lục Lập Tiêu: “Lục tổng, năm nay em học năm ba rồi, học kỳ hai là có thể thực tập, tới lúc đó em đến công ty anh thực tập được không?”
"Lục Thị thường không tuyển dụng sinh viên thực tập!” người đàn ông trả lời một cách cứng nhắc.
"Đó là người bình thường! Nhưng anh gần như đã trở thành anh rể ba của em mà. Mối quan hệ của chúng ta có bình thường không?"
Đây vốn là những câu bắt chuyện của Kiều Chi, nhưng khi nói ra, bố mẹ nhà họ Kiều đều thay đổi sắc mặt.
Vụ việc Kiều Ân chạy trốn trong hôn nhân khiến Kiều gia bị Lục Thị tấn công đến gần như phá sản, cả buổi tối hôm nay họ không dám nhắt tới, mong muốn Lục Lập Tiêu sớm quên đi chuyện đó! Sợ đắt tội thêm ông phật này, Kiều Thị thật sự không thể chịu thêm được song gió nào nữa!
Hồ Tuyết Liên nhìn nét mặt của Lục Lập Tiêu một cách cẩn thận, liếc đứa con gái ngốc nghếch của cô, nhắc nhở cô đừng nhắc những chuyện không nên nhắc!
Tuy nhiên, Kiều Chi dường như không biết mình sai chỗ nào, tiếp tục bắt chuyện: "Lục tổng, trong trường em học môn nhân sự, có thể đến công ty làm thư ký cho anh! Em có lòng tin với năng lực của em, bảo đảm anh sẽ hài lòng trong công việc và cuộc sống!"
Lục Lập Tiêu nhíu mày, có vẻ như anh không muốn nghe cô nói gì nữa.
Người đàn ông quay sang nhìn Kiều Hy, người cứ cúi đầu như đang đếm số hạt cơm trong bát của mình, đưa tay kéo cô lên khỏi chỗ ngồi.
"Đi vệ sinh với tôi!"
"Hả ..." Một người đàn ông đi vệ sinh cũng phải đi cùng?
Sau đó, Kiều Hy mới biết rằng không phải kêu cô ta đi cùng mà là kêu cô đến để gác cổng nhà vệ sinh.
Cô gái đang ngồi trước cửa phòng tắm ở tầng dưới thì thấy người đi giày cao gót miệng cá đến trước mặt cô.
Khi ngẩn đầu lên, cô thấy Kiều Chi nói với cô: “Kiều Hy, mẹ kêu cô lên trước phụ dọn bàn!"
Nghe vậy, đôi mắt của Kiều Hy lóe lên vẻ nghi ngờ, sau đó cô đứng yên!
"Nhìn gì?!" Kiều Chi đá vào đùi cô, nói một cách độc đoán: “Một đứa con nuôi ăn bám Lục gia rồi thì đừng tưởng tôi không sai cô được rồi? Đừng quên là thứ cô muốn còn trên tay ba tôi, đắc tội tôi, thì tôi sẽ cho toàn bộ người trong trại mồ côi các người đi ra đường mà ngủ!”
Khi nghe thấy câu cuối cùng của cô ta, Kiều Hy buộc phải đứng dậy.
Cô gái bước sang một bên, nhưng không đi xa. Cô đứng ở lối đi của phòng khách, nhìn Kiều Chi bước vào phòng vệ sinh nơi Lục Lập Tiêu đang trong đó như dự kiến của cô và đóng cửa phòng vệ sinh lại!
Tuy nhiên, chưa tới hai phút sau, cửa phòng vệ sinh mở lại, một cô gái áo quần sọc sệt bị ném từ trong phòng vệ sinh ra.