Tòa nhà Lục Thức ----
Lục Lập Tiêu ngồi trong phòng chủ tịch, tay đang để trên tráng mình, rồi mở ngăn kéo bàn, lấy ra một viên thuốc đặc biệt bỏ vào miệng uống với cà phê.
Điện thoại nội bộ trên bàn reo lên, người thư ký thông báo là có bạn đến thăm.
Sau khi Lục Lập Tiêu đồng ý, gác điện thoại, cánh cửa của văn phòng bị mở ra từ bên ngoài!
Đường Cảnh Thiên từ ngoài bước vào với một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, ngồi xuống ghế văn phòng đối diện với Lục Lập Tiêu, uống một ngụm nước một cách gấp gáp.
Lục Lập Tiêu ngẩn đầu, đợi anh ta thong thả mới hỏi: “Tìm thấy chưa?"
Đường Cảnh Thiên lắc đầu: "Camera hiện trường hôn lễ bị phá hoại, thậm chí camera lối thoát duy nhất cũng không có, không thể điều tra ra cô ấy trốn đi đâu! Nhị tiểu thư Kiều gia như biến mất khỏi Nam Thành, không để lại tí manh mối gì! Lạ thật, không lẽ cô dâu của ngài mọc cánh mà bay đi mất?”
"Ngay cả nhà họ Đường cũng không tra ra, xem ra cô ấy mọc cánh bay đi thật rồi!” Lục Lập Tiêu cười chế nhạo, ngay cả bàn tay đang cầm bút cũng có ý chế nhạo.
Đường Cảnh Thiên có thể hiểu được, từ nhỏ đến lớn Lục Lập Tiêu đều được nuông chiều, toàn Nam Thành đứa con gái nào cũng muốn được gả vào Lục gia?
Nhưng lại gặp việc xấu hỗ như đến lúc cưới thì cô dâu bị cô dâu cho leo cây, chẵn trách anh ta đuổi cùng diệt tận Kiều gia như vậy!
"Tôi đoán, chắc chắn có người giúp cô ta chạy trốn, chứ không thể biến mất hoàn toàn như vậy được! Tôi nghĩ không ra lý do gì mà cô ta không lấy người giàu có như ngài mà chạy trốn? Cô ta không phải là yêu ngài đến chết không thôi sao? Có phải vì biết ngài có bệnh khó nói, không chịu làm góa phụ sau khi kết hôn …"
Nói đến đây, Đường Cảnh Thiên thấy nét mắt ngày càng khó nhìn của Lục Lập Tiêu, liền nhanh chóng ngưng lại.
Nhìn qua hộp thuốc bên cạnh tay anh ta, Đường Cảnh Thiên hỏi: "Ngài vẫn còn mất ngủ? Ngài có muốn tôi tìm người thôi mien khác cho ngài không? "
"Không cần!"
Xem anh ta vẫn cứng đầu như vậy, Đường Cảnh Thiên cũng không khuyên thêm: “Nghe tôi nói, đứa con gái nuôi Kiều gia đã được gởi đến Lục gia rồi phải không? Xem ra họ Kiều muốn thực hiện triệt để chính sách mỹ sắc lập quốc! Tuy nhiên Kiều Liên Kim biết tính tình của ngài, không nỡ đưa con ruột đến chịu khổ, đưa con gái nuôi, đúng là một con cáo già!”
Khi nhắc đến cô gái đó, Lục Lập Tiêu lại cau mày.
Đêm qua, cô ta muốn trốn thoát, khi bị bắt về lại cố gắng chống cự, khiến anh ta tốn thời gian để cho cô ta bài học.
Sau đó bản thân lại có chút buồn ngủ, và đã ngủ được hai giờ lúc nữa đêm!
"Ngươi cảm thấy cô con gái nhỏ của Kiều gia như thế nào? " Lục Lập Tiêu đột nhiên hỏi.
"Ngài nói cô bé Kiều Hy? Đẹp gái, nhưng tiếc rằng chỉ là đứa con nuôi, so với những đứa con gái khác của Kiều gia thì không cá tính bằng! Mỗi lần gặp cô ta đều nép trong gốc tường một mình, yếu đuối và nhút nhát, tôi nghĩ nó khá nhàm chán! "
Nghe phân tích của Đường Cảnh Thiên, Lục Lập Tiêu có chút không đồng ý.
Yếu đuối và nhút nhát?
Anh ta nhớ lại cái kiểu mà cô ta cãi nhau với Lục Mộng Tình sáng nay, lời của Kiều Hy câu nào câu nấy đều có gai có thể khiến đối phương tức chết, nhưng cũng không để cho đối phương phản công.
Sự lạnh nhạt và thành thục không phù hợp với tuổi tác chứa đầy trong thần thái và ngữ khí, hoàn toàn khác với những gì mà Đường Cảnh Thiên nói!
Nó cũng hoàn toàn khác với hình thái đáng thương như chú thỏ trắng khẩn cầu xin tha đêm qua!