Lặng lẽ nhìn thấy bàn tay của cô siết chặt, Lục Lập Tiêu lấy thứ cô nắm trong tay ra.
"Cái gì đây?"
Kiều Hy nhìn thấy chiếc chai nhỏ trong tay, nói một cách xấu hổ: "Chủ cửa hàng nói, anh bôi cái này lên … bất lực cũng có thể lên được!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu ném chai vào thùng rác, chế nhạo: "Nhờ đến thuốc để làm tôi có phản ứng, với cấp độ phục vụ như vậy, cô cảm thấy cô đáng tiền ở chỗ nào?”
Kiều Hy bị anh ta chế nhạo như vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, nói một cách không phục: “Em thừa nhận em làm không tốt, nhưng chỉ cần anh cho em năm vạn, cái gì em cũng cố gắng làm được hết!”
"Cái gì cũng làm được hết? Cô thật sự tự coi mình là gái làng chơi hả?”
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Lập Tiêu như cô đọng lại, anh giận dữ.
Anh kéo cô gái đang ngồi trước mặt dậy, đưa cô đến trước máy tính. Ngón tay dài nhấn chuột một vài lần, mở một clip.
Kiều Hy nhìn màn hình máy tính: một người phụ nữ đang ngồi, người đàn ông đang đứng, cô ấy đang giúp anh ta ...
"Cô có thể làm thế này không?" Lục Lập Tiêu nhìn cô và hỏi.
Kiều Hy đang bị sốc bởi hình ảnh đó ... mặt cô trắng bệch. Xét cho cùng, cô chỉ nhìn thấy nam và nữ thân mật chỉ qua TV, chỉ giới hạn ở tắt đèn đắp chăn.
Cô gái chưa bao giờ nghĩ tới có một tư thế kích thích như vậy!
"Sao? Cô làm được thì đừng nói năm vạn, tôi cho cô năm chụt vạn!”
Kiều Hy cảm thấy rằng giọng điệu của Lục Lập Tiêu như đang nói chuyện với một phụ nữ như trong clip đó.
Ban đầu, cô đã quyết định giao thứ quý giá nhất của mình cho Lục Lập Tiêu, nhưng không ngờ lại bị sỉ nhục đến như vậy.
Cô gái cắn răng một cách bối rối, nhưng ánh mắt thể hiện sự quật cường của riêng cô: "Em không cần năm chụt vạn, cũng không làm như vậy! Em chỉ cần năm vạn, anh không thích thì thôi!”
Kiều Hy đứng lên chán nản, định đi mặc quần áo vào, nhưng bị Lục Lập Tiêu kéo lại: “Tôi hỏi cô, tôi không muốn phục vụ năm vạn của cô, cô định đi tìm thằng đàng ông khác để bán sao?”
Nghe vậy, Kiều Hy liền giận dữ: “Anh coi em là gì rồi?”
"Vậy cô nghĩ bản thân cô là gì?”
Lục Lập Tiêu ấn chặt tay cô, ánh mắt lạnh lẽo giận dữ của anh có pha chút thương tiếc.
"Nghe này, tôi không thích nhìn thấy phụ nữ tự khinh, không muốn thấy cô bán bản thân đi vì tiền! Cái thuần khiết của cô là cái quý giá nhất, đừng làm hoen ố bản thân vì tiền!”
Cô không ngờ anh ta nói điều này, Kiều Hy ngẩng cổ ánh mắt lóe lên một chút nghi vấn.
"Nhưng trước đó không phải là anh đã nói rằng nếu em làm tốt, anh có thể cho em tiền sao? Và cũng nói rằng nếu em muốn rời khỏi thì em phải làm cho anh phản ứng trước. Không phải anh luôn gợi ý em là muốn điều đó sao?"
"Tôi muốn có cô, nhưng không phải sử dụng cách này!" Lục Lập Tiêu thừa nhận một cách nhanh chóng. "Cô được gởi đến Lục gia, tôi coi cô là người phụ nữ của tôi. Tôi muốn có cô là điều đương nhiên. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô vì tiền mà bán thân cho tôi.”
Nghe vậy Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu một cách nghi ngờ, cô có chút không hiểu anh.
Không phải vì tiền, không phải vì bị ép buộc bởi cuộc sống, lý do gì cô có thể tự đưa cái quý giá của mình cho anh ta? Tình cảm ư?
"Mặc kệ cuộc sống của cô trước kia như thế nào, bây giờ cô là người phụ nữ của Lục Lập Tiêu, tôi không cho phép cô tự xem nhẹ bản thân. Sau này chỉ cần cô ở bên cạnh tôi, cái gì cô cần tôi sẽ cố gắng đáp ứng.” Người đàn ông nói một cách nghiêm túc:”Nói đi, cô cần năm vạn đó để làm gì?”
Nghe vậy, Kiều Hy cẩn thận quan sát đôi mắt của Lục Lập Tiêu, anh ta không giống như đang nói đùa.
Cô gái nghĩ một lúc, rồi thành thật khai báo: “Ba tháng trước, một đứa trẻ nhỏ bị ném ở phía trước của trại trẻ mồ côi, em giúp đỡ nhận nuôi rồi. Lần trước đi bệnh viện cũng là do đứa trẻ đó phát sốt. Kết quả là điều tra ra đứa trẻ bị bệnh tim di chuyền, cần làm phẩu thuật gấp, nên em cần mười vạn phí phẩu thuật! Hôm nay em mạo hiểm tiếp cận tên tội phạm cưỡng hiếp đó cũng là vì muốn lấy được đoạn clip để gom đủ phí phẩu thuật”
Sau khi Kiều Hy trình bày xong, Lục Lập Tiêu không nói gì.
Người đàn ông chỉ nhìn cô lặng lẽ, khiến cô cảm thấy lúng túng, cô vẫn mặc bộ đồ lông trắng đó, bị anh ta nhìn đến tay cô lúng túng chẵn biết nên đặt nó ở đâu.
Cuối cùng, cô đặt nó trên ngực của mình để che chắn thêm chút!
"Phải làm phẩu thuật thì tại sao không nói thẳng với tôi?”
“Không dám!” Kiều Hy cúi đầu.
"Trong lòng cô tôi dễ sợ vậy sao?”
Kiều Hy rất muốn gật đầu, nhưng cô không dám, cô cứ cúi đầu xuống.
Nhìn vào biểu hiện của cô, Lục Lập Tiêu cũng biết câu trả lời.
Trước khi nghĩ đến những việc đã làm đối với cô bé này, bỏ cô lại nghĩa địa lúc nữa đêm, lột trần và đổ nước lạnh vào người cô, đúng là không dịu dàng, chả trách cô sợ anh đến như vậy.
Hơn nữa, không chỉ cô ta, thân nhân trong Lục gia, nhân viên trong công ty, đều sợ Lục Lập Tiêu như sợ một con thú dữ. Không phải bất đắc dĩ thì mọi người đều tránh anh ta, còn ai dám mượn tiền anh ta nữa?
Người đàn ông đứng dậy, lấy một chiếc thẻ từ chiếc ví và đưa nó cho cô: "Trong đây có hai chục vạn!”
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn anh, không dám nhận: “Em chỉ mượn năm vạn là được rồi!”
"Cái này đáng lẽ phải được đưa cho cô từ trước, là tiền tiêu vặt hàng tháng của cô!”
"Em cũng có tiền tiêu vặt hả?” Kiêu Hy tròn xoe đôi mắt vì kinh ngạc: "Nhiều vậy?"
Tiền tiêu vặt của Khả Tâm chỉ có năm vạn, Mạch Vi Ni nói quả là không sai, Lục Lập Tiêu rất hào phóng đối với phụ nữ.
Nhưng nếu nhận tiền thì cô sẽ hoàn toàn thành người của anh ta?
Kiều Hy không do dự quá lâu, cô nhận lấy chiếc thẻ.
Danh tiếng như thế nào thì kệ nó, phẩu thuật của tiểu Tím quan trọng hơn.
"Có nhiều trẻ em trong trại trẻ mồ côi cần cô nuôi lắm hả?”
"Hiện tại có bảy người, vì tất cả họ đều có khuyết tật, không ai muốn nhận nuôi, vì vậy em với bà Dung cứ vậy mà chăm sóc họ!” Kiều Hy thú nhận.
Thấy cô thành thật với anh, ánh mắt Lục Lập Tiêu mới dịu lại một chút: “Sau này có chuyện gì cứ việc nói với tôi, tôi không hung dữ, không nói đạo lý như cô tưởng đâu, cũng không ăn thịt cô.”
"Ừ ... em biết rồi.”
Chi phí y tế của tiểu Tím đã được giải quyết, Kiều Hy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Lục Lập Tiêu với lòng biết ơn. Thật ra, hôm nay, từ lúc người đàn ông này cứu cô, cô đã biết rằng anh khá tốt.
Bề mặt hung dữ, nhưng trái tim anh không xấu.
“Nhưng tôi có một yêu cầu cho cô, không bao giờ được phép nói dối tôi. Nếu không hậu quả thì cô đã biết rồi đó!” Lục Lập Tiêu nhấn mạnh.
Nghĩ về những hình phạt cho việc nói dối của mình hai hôm trước, Kiều Hy giờ cẫn còn sợ, nên thú nhận: “À đúng rồi … còn một chuyện em không có nói sự thật.”
"Chuyện gì?"
"Thật ra ... đôi dép anh mua cho em, rất xấu xí!" Kiều Hy nói với lòng can đảm.
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu: "..."
"Nhưng nó rất thoải mái khi mặc!" Kiều Hy sợ anh không vui, nên thêm một câu.
Khuôn mặt của Lục Lập Tiêu thật sự hơi khó coi, nhưng cũng không giận dữ: "Chủ tiệm nói là xu hướng mới của năm nay, mấy cô bé sẽ rất thích. Đó là vấn đề của cô ấy!”
"À! Xấu thì vấn đề chắc chắn ở chỗ cô ấy!” Kiều Hy gật đầu đồng ý, nhưng khóe môi hơi vểnh lên cười mỉm.
Lục Lập Tiêu nhìn cô một cái, thấy được ý cười của cô, cảm thấy hơi khó chịu, bồng cô lên ném lên giường.
"Á!" Kiều Hy bị sốc bởi động tác đột ngột của anh, nhìn thấy người đàn ông đèn lên, cô nhanh chóng với tay chóng ngay ngực anh. "Làm gì vậy?"
"Làm tiếp chuyện lúc nãy chưa làm xong!”
"Nhưng anh không phải nói là không muốn em làm việc này vì tiền sao?”
"Bây giờ số tiền đã là của cô, cô cho phép cô làm điều này vì lòng biết ơn.”
Lục Lập Tiêu nói một cách đàng hoàng, Kiều Hy không biết nói gì hơn.
Quả nhiên, miệng lưỡi người đàn ông nói gì cũng là giả. Uổng công cô còn vì những nhận xét của anh làm cô thấy tự tôn thấy cảm động, không ngờ trong lòng ai đó vốn háo sắc như vậy!
Nét đỏ trên mặt Kiều Hy vốn đã biến mất nay lại hiện ra với sự căng thẳng, cô nói: "Em … em không biết làm như trong clip!”
"Không cần làm vậy, cô thử dùng tay trước đi!”
Lục Lập Tiêu nhìn cô, nắm tay cô để hướng dẫn, đôi mắt và đầu ngón tay của người đàn ông dường như mang ma thuật khiến để bộ não của Kiều Hy như bắt đầu mất cảm giác.
Mặc cho anh ta ôm eo của mình, lật người lại, hai người hoán đổi vị trí.
Anh sờ đầu cô: "Ngoan, làm đi!”
Mặt Kiều Hy đỏ bừng đến mức như đổ máu, cô lấy can đảm, theo chỉ dẫn của anh ta, đột nhiên cảm thấy sự thay đổi của anh.
"Á! Anh rể, của anh …”
Cô gái chưa dứt lời, nhưng vì đột nhiên ngẩn đầu lên, máu lên não, cô ngất xỉu.
"Tiểu Hy?”
Người đàn ông ngồi lên trong hoảng loạn, lo lắng nâng cô gái bị ngất lên, sờ vào trán cô, nhanh chóng gọi cho Đường Cảnh Thiên.
......
"Lục thiếu gia, đừng lo! Sau khi kiểm tra thì cô bé của bạn không bị sốt. Cô ta chỉ hôn mê tạm thời do thiếu oxy não vì lo lắng.”
"Anh nói cô ấy đã ngất xỉu chỉ vì cô ấy lo lắng?"
Lục Lập Tiêu liếc nhìn Kiều Hy, người vẫn đang ngủ, và không nói nên lời.
"Đúng vậy, trước lúc hôn mê, anh làm gì cô ấy? khiến cô ta bị dọa đến ngất đi vậy?” Đường Cảnh Thiên tò mò.
Lục Lập Tiêu không muốn nói, Đường Cảnh Thiên để ý thấy ngọn nến ở đầu giường: “Loại nến khiêu gợi này có chứa khí độc hại, hít nhiều sẽ khiến người ta thiếu oxy, tôi đoán việc hôn mê của cô ta cũng liên quan đến cái này. Anh có mua thì mua cái tốt một chút mà xài!”
"Cô ta mua." Lục Lập Tiêu nhấn mạnh
Vã lại, anh ta cũng không cần loại nến kích thích này, không có tác dụng với anh ta.
“Ủa? Cô bé chịu rồi hả, chủ động như vậy?”
"Cnahr Thiên, lúc này … tôi có phản ứng rồi.” Lục Lập Tiêu nói.
"Thật sao? Bao nhiêu năm không có phản ứng, sao cô ta làm được vậy?”
"Cô ấy ... cô ấy dùng tay chạm vào. Nhưng vừa có phản ứng thì cô ấy ngất xỉu!"
"Ha ha ha ..." Đường Cảnh Thiên thật sự không thể nhịn được cười ra tiếng, “Chỉ chạm vào là có thể khiến anh chào cờ, con bé này lợi hại thật!”
"Nhưng lợi hại nhất vẫn là anh. Chào cờ một cái cũng khiến người ta ngất xỉu, chắc bự quá hả!” Đường Cảnh Thiên vỗ vỗ vai anh.
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu: "..."
Bự quá cũng là một loại gánh nặng?
"Có vẻ như cô gái này thực sự hữu ích với anh, giữ cô ta lại, từ từ hưởng thụ đi!”
"Tôi không phải chơi chơi." Lục Lập Tiêu nhìn khuôn mặt yên tĩnh của cô gái, ánh mắt lóe lên sự trưởng thành kiên định, "Cô ấy muốn theo tôi, cô ấy phải theo cả đời!"