Cho đến khi cô bị anh đuổi ra khỏi xe, Kiều Hy mới hiểu ý câu nói khi nãy tại Câu lạc bộ Thiên Hoàng của anh ta.
Người của Lục Lập Tiêu, không tới phiên người khác dạy dỗ nên bây giờ anh ta sẽ tự mình dạy dỗ cô phải không?
Người đàn ông ngồi trên ghế lái xe và hạ cửa sổ xuống, đôi mắt lạnh nhìn cô: "Tôi tưởng rằng sau ngày hôm qua, cô sẽ biết giả ngây trước mặt tôi không có bất kỳ tác dụng gì, không ngờ cô vẫn không sửa được cái thói hễ mở miệng là nói dối!”
"Tôi cũng đã cảnh cáo cô qua, Lục gia có quy tắc của Lục gia! Tối nay ở lại nghĩa trang một đêm là hình phạt cho việc không tuẩn thủ quy tắc của cô!”
Nói xong, cửa sổ xe đóng lại một cách lạnh nhạt.
Chiếc xe sang trọng hạng nhất, lạnh lẽo như Lục Lập Tiêu khởi động và chạy đi.
"Anh rể ...... Đừng bỏ em!" Kiều Hy hoảng sợ, vỗ cửa sổ và đuổi theo xe vài bước nói một cách không cam tâm: “Rõ ràng là người ta gây rối với em ...... Tại sao anh chỉ phạt mình em vậy?"
Tiếc là Lục Lập Tiêu không nghe lời biện hộ của cô.
Cuối cùng, cô chỉ còn cách nhìn chiếc xe đi xa, ánh đèn hậu màu đỏ biến mất khỏi tầm mắt!
Anh ta thực sự ... thực sự để cô ở lại đây như vậy sao?
Khi xưa, Kiều Hy cũng có nghe nói Lục Lập Tiêu thờ ơ, vô tình, nhưng hôm nay lần đầu tiên thấy sự thờ ơ vô tình của anh.
Quả thật vô nhân tính!
Ném cô ấy vào nghĩa trang giữa đêm khuya như vậy, muốn dọa chết cô hay sao?
Khi nguồn sáng duy nhất biến mất, thế giới của Kiều Hy tối om, thậm chí trên trời còn không có một ngôi sao nào.
Toàn bộ nghĩa trang im lặng và trống rỗng, chỉ để nghe thấy tiếng quạ khó nghe từ xa vang đến.
Cô đạp trên nền đất mềm dưới chân cô, nhưng không dám di chuyển một bước. Có vật gì giống cỏ non nhẹ nhàng quét qua mắt cá chân, khiến cô lien tưởng đến mái tóc dài của con ma bò ra khỏi mồ ...
Cô bé sợ hãi và cứng đờ người, cô bắt đầu run rẩy một chút. Cô nghiến chặt răng lấy điện thoại ra từ túi sau và muốn gọi giúp đỡ!
Không ngờ điều tuyệt vọng hơn xảy ra là không có tín hiệu ở đây.
Đây không phải là khúc dạo đầu thường thấy của một bộ phim kinh dị sao?
Không lẽ do âm khí nghĩa địa nặng quá, hay là có thứ gì đó quanh cô, lấy mất cơ hội cầu cứu của cô…
Càng nghĩ, Kiều Hy càng sợ. Cô cố gắng khiến não mình trống rỗng, cố gắng đi ra ngoài bằng ánh sang màng hình điện thoại.
Nhưng nghĩa địa với một nguồn sáng dường như đáng sợ hơn cả bóng tối.
Những ngôi mộ hỗn loạn, những cây cỏ cao hơn người, dường như những nơi đi qua đều có tiếng động rã ra của những con vật nhỏ …
Mẹ ơi, thật là khủng khiếp!
Kiều Hy không dám quay đầu nhìn lại con đường đã đi qua, chỉ nguyển rủa ‘tên biến thái Lục Lập Tiêu’, bước về phía trước một cách khó khăn, chỉ muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nhưng sau nửa giờ, cô vẫn chưa thoát khỏi nghĩa địa!
Nó chắc là không quá lớn, do cô lạc đường rồi hay do cô gặp ma chặn đường rồi?
Nghĩ đến khả năng này, cô lại càng bối rối.
Cô ôm lấy tay và đầu tiếp tục lao về phía trước, nhưng cô đạp phải thứ gì đó, ‘bịt’ cô ngã xuống đất một cái đau điến.
Kiều Hy không kịp la vì đau đớn thì đột nhiên cô nhìn thấy thứ mà cô vừa đạp lên qua ánh đèn điện thoại, đó là một cục xương trắng tinh ….
Lần này cô không nhịn nổi, hét lên một cách sợ hãi: “á á á!”
Cô lật đật bò dậy, Kiều Hy muốn chạy trốn.
Tuy nhiên, sau khi quay lại, cô đâm sầm vào một bức tường thịt cứng.