"Ah ..."
Cảm thấy rằng đùi mình bỗng nhiên lạnh, Kiều Hy không còn giả ngủ được nữa.
Cô gái mở mắt và hét lên, ngồi dậy, muốn chiếc váy đã vạch lên xuống, nhưng bị một bàn tay lớn ngăn lại.
"Đừng động đậy!"
Lục Lập Tiêu liếc nhìn cô như một lời cảnh cáo, một tay nắm chặt cổ tay cô, tay kia nắm lấy thứ gì đó vừa lấy từ ngăn kéo.
Anh ngồi xuống giường, ném đồ vật trên tay xuống giường, Kiều Hy mới để ý thấy đó là một tuýp thuốc.
Ngay lập tức, một bàn tay to lớn mạnh mẽ nâng chiếc chân trắng mảnh mai của cô đặt lên đùi anh ta, Lục Lập Tiêu nhấn ngón tay anh vào mép vết bầm tím trên đầu gối cô.
"Suỵt … đau!" Kiều Hy thì thầm.
"Bây giờ biết đau rồi hả?"
Người đàn ông liếc nhìn cô với ánh mắt trách móc, một tay ép chân cô và tay kia đi lấy thuốc.
Cái gì bây giờ mới biết đâu? Lúc nãy Kiều Chi đá cô thì đã đau rồi! Chỉ là cô cố nhịn, không hét lên thôi!
Tuy nhiên, tại sao Lục Lập Tiêu biết cô ta bị thương? Lúc Kiều Chi đá cô, anh ta đang trong phòng vệ sinh mà?
Chẵn lẽ những chuyện xảy ra ở cửa đều bị anh ta nghe thấy hết rồi?
Kiều Hy nhìn anh với ánh mắt thám thính, chỉ thấy Lục Lập Tiêu bóp tuýp thuốc trên tay, đang nhẹ nhàng xoa thuốc lên đùi cô!
Những ngọn đèn trên đỉnh đầu rủ xuống và rơi trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, khiến tim cô đập lỡ nhịp.
Cô quen bị Kiều Chi bắt nạt từ nhỏ, việc đấm và đá là phổ biến, khi cô bị thương, cô toàn để vết thương tự lành, chưa có ai thoa thuốc cho cô như vậy…
Sự cọ xát của lòng bàn tay khiến Kiều Hy cảm thấy đầu gối mình nóng bỏng và mặt cô cũng đỏ lên ...
Sự đỏ mặt của cô không phải là vì cô cảm thấy ấm áp, nhưng vì cô không hiểu, cô rõ ràng bị thương ở đầu gối, vết thương ở dưới váy, vậy thì Lục Lập Tiêu vén váy mình lên để làm gì?
Như vậy thân dưới chỉ mặc một chiếc quần nhỏ, chân thì đặt trên người một người đàn ông, tư thế này trông thật kỳ lạ?
Kiều Hy cố gắng đơi, cuối cùng cũng đợi tới lúc Lục Lập Tiêu thoa thuốc cho cô xong, cô thở phào nhẹ nhõm, tay cô nắm mép váy, đang chuẩn bị kéo váy lại thì bị anh chặn lại.
"Tôi cho phép cô mặc váy đàn hoàng rồi hả?"
"Em … em … thoa thuốc xong rồi mà?"
"Ai nói tôi vén váy cô lên là để thoa thuốc?"
Kiều Hy: "..." Vậy tên biến thái như ngươi muốn gì?
"Có nhớ là tôi đã nói là về nhà đợi phạt không?"
Người đàn ông đặt tuýp thuốc lên đầu giường, lấy chiếc chân đang muốn rút lại của cô móc lên eo của mình.
Vì tư thế này, Kiều Hy không giữ được thăng bằng nên ngã xuống giường, Lục Lập Tiêu theo thế chèn lên: “Tôi đã cảnh cáo cô, đừng nói dối với tôi!”
"Anh ... anh rể ... em lừa Kiều Chi chứ đâu có lừa anh! Em không muốn cô ấy nói anh như vậy nên mới nói dối!”
Kiều Hy nhìn anh với đôi mắt long lanh, như con mồi kề môi của động vật ăn thịt, đang cố gắng những động tác vùng vẫy cuối cùng của mình!
"Cô ấy nói gì về tôi?" Lục Lập Tiêu nhìn cô từ trên xuống hỏi.
"Cô ấy ... cô ấy nói ... anh bất lực!"
"Vì vậy, cô nói với cô ta tôi rất xung mãn, khiến cô rất thoải mái, kêu cô ấy cũng đến tìm tôi để được thoải mái?"
"À ..." Một cô gái mới trường thành như Kiều Hy, đối mặt với những lời lẽ lộ liễu như vậy của người đàn ông trưởng thành như Lục Lập Tiêu khiến cô không phản ứng kịp.
Mặt cô bé đã đỏ giờ đỏ hơn, giải thích: ”Không có ...... không có khúc sau! Em chỉ nói là anh không phải bất lực, không có kêu cô ta đến tìm anh, cô ta tự mình đến! Em có thể thề, em thật sự không kêu cô ta đến quyến rũ anh!”