"Không phải ngày hôm qua ... đã làm xong rồi ư?”
Lục Lập Tiêu nhìn cô gái cắn muỗng kem, ngẩng đầu lên nhìn anh một cách ngây thơ, lập tức lửa tình lại dấy lên, muốn đè cô xuống ngay.
"Mới bỏ vào một cái, chưa xong!”
Nghe vậy, Kiều Hy hơi bối rối.
Cô ấy máu cũng đã chảy rồi, vẫn chưa tính là xong lần đầu tiên sao?
Tuy nhiên, cũng đúng khi nghĩ đến Lục Lập Tiêu đã nói là làm công tác chuẩn bị cũng phải mất một giờ đồng hồ, chỉ bỏ vô một cái thì uổng quá.
Nhưng nghĩ về cảm giác đau đớn đó, Kiều Hy vẫn còn sợ hãi.
Cô gái cúi đầu và ăn kem một cách lặng lẽ, cô không trả lời Lục Lập Tiêu cũng không nhìn anh.
Nhưng Lục Lập Tiêu đã không để cô ấy trốn thoát, anh ngồi xuống bên cạnh cô gái, kéo tay cô ấy, để cô ấy cảm thấy rằng anh ấy đã hứng lên.
Có phản ứng ngay giữa công viên trong lúc sáng sớm trời xanh mây trắng thế này, người đàn ông này sao không biết xấu hổ vậy?
Tuy nhiên, hợp đồng đã được ký kết, Kiều Hy phải có đạo đức nghề nghiệp.
“Vậy, chúng ta … về khách sạn chứ?” Cô hỏi anh.
"Cô thấy tình hình của tôi như vậy có thể chịu nổi đến lúc về khách sạn ư?"
"Nhưng ... anh không muốn ở đây chứ? Bị người ta thấy thì xấu hổ biết bao?” Kiều Hy hơi lo lắng.
"Sẽ không ai thấy đâu!"
"Bây giờ thì không có, nhưng một lát thì sao? Tôi không muốn cởi quần ở đây, xấu hổ lắm.” Kiều Hy kháng nghị.
Lục Lập Tiêu cũng không quá làm khó cô ấy: “Cô dùng tay trước!”
Nghe vậy, Kiều Hy liếc nhìn chiếc hộp kem cô đang cầm trong tay, và Lục Lập Tiêu với tay lấy hộp kem từ cô.
"Hay là cô giúp tôi làm, tôi đút cho cô ăn?”
“Không chịu!” Kiều Hy trừng mắt nhìn anh một cái, kỳ cục thật.
Tuy nhiên, vì ai đó không sợ bị người ta nhìn thấy giữa ban ngày ban mặt, Kiều Hy cũng không ngần ngại nữa.
Dù sao, nếu ai đó đến, cũng là nhìn thấy của anh ta.
May mắn thay, họ đang ở sâu trong công viên, lại là giờ nghỉ trưa nên không ai đến.
Và người đàn ông đặt chiếc giỏ hoa ở phía trước, ngay cả khi có người đến, cũng không thể nhìn thấy bàn tay của Kiều Hy đang làm gì.
Kiều Hy đã giúp anh ta giải quyết nó trong điều kiện như vậy.
Mặc dù không ai nhìn, cô gái cũng đỏ mặt.
Tuy nhiên, người đàn ông không hề thay đổi vẻ mặt của mình, nhưng anh vẫn có thể mút một muỗng kem đã chảy hết, đưa đến bên miệng cô gái.
Kiều Hy quay mặt đi, cô ấy không có tâm trạng để ăn kem bây giờ.
Sau khi kết thúc, cô gái đã ướt đẫm mồ hôi.
Lục Lập Tiêu thì từ từ sửa soạn lại chính mình, và sau đó lau mồ hôi cho cô bằng khăn giấy, mở miệng: "Muốn đến vậy sao?”
“Tôi đang rất lo lắng!” Kiều Hy liếc nhìn anh một cái, xoa tay của mình một cách không hài lòng: “Mỏi quá, làm cái này sao mỏi quá vậy nè?”
Nhìn vào cô ấy đổ mồ hôi, sau đó nhìn vào Lục Lập Tiêu chỉ ung dung tận hưởng, cô gái cảm thấy không công bằng.
"Đừng phàn nàn! Đêm nay, tôi sẽ cho cô thấy bóng dáng tôi lao lực! tí sức lực như vậy thì ăn thua gì?” Lục Lập Tiêu thì thầm bên tai cô.
Kiều Hy run rẩy một chút và đẩy anh ra.
Người đàn ông kéo cô lên: "Đi!"
"Anh đi đâu vậy?"
“Cô lao lực rồi, tôi dẫn cô đi ăn thứ gì đó bồi bổ lại! Kêu cho cô món móng heo kho!”
“Anh mới là móng heo ớ!” Cô gái lè lưỡi với anh ta.
......
Đêm tại Lâm Thành rất nhộn nhịp -----
Đây là một đầu mối giao thông Bắc – Nam, lại xây lên nhiều nhà máy, thu hút rất nhiều lao động tỉnh khác.
Do đó, mỗi khi đến đêm, các quầy hàng thực phẩm địa phương độc đáo mọc ra, tạo thành một phố ăn nhẹ nổi tiếng.
Đồ ăn nhẹ Tứ Xuyên, đồ ăn nhẹ Hồ Nam, vân vân và mây mây, gì cũng có, mùi hương đó có thể bay mười dặm.
Kiều Hy hôm nay có một máy atm di động theo bên mình, cô muốn ăn gì thì ăn gì, cô vui vẻ đến như đang trên mây.
"Tôi muốn ăn đồ nướng!”
"Được!"
"Tôi muốn ăn khoai tây lang nha!"
"Được!"
"Tôi muốn ăn bánh ngao!"
"Được!"
Lục Lập Tiêu thực sự rất hào phóng với các cô gái, cô ấy muốn gì cũng mua mua mua.
Tiền đề là buổi trưa cô gái làm rất tốt, nên hôm nay có thưởng.
"Tôi muốn ăn đậu hũ thối!"
Tuy nhiên, sau khi nghe ba từ này, Lục Lập Tiêu đột nhiên lạnh mặt: "Không được!"
"Hả? Tại sao?"
"Nó thối quá!”
"Người ta đậu hũ thối có mùi hôi, nhưng ăn vào rất thơm! Nghe nói đậu hũ thối phía trước là đặt sắc nhất!”
"Có mùi hôi cũng không được!" Lục Lập Tiêu cau mày.
Một người bị bệnh sạch sẽ như anh ta, nếu cô ấy có mùi hôi thì anh ta còn sao có thể hôn cô ấy?
Bệnh khó nói của anh mới chữa trị xong, nhỡ bị đậu hũ thối hủy hoại hứng thú đi, mất mặt trước Kiều Hy thì phải làm sao?
Ngay khi Lục Lập Tiêu nghĩ về điều này, cô gái bên cạnh đã đi mất tiêu.
Khi người đàn ông bình tĩnh lại, anh nhìn thấy cô gái trước gian hàng đậu hũ hôi thối phía trước, với một bát đầy đậu hủ hôi thối trong tay.
"Kiều Hy!"
Thấy anh ta đến, Kiều Hy nhanh chóng gấp đậu hũ hôi thối và nhét nó vào miệng.
Chờ cho đến khi Lục Lập Tiêu đi đến, cô gái đã ăn đậu hũ đầy miệng, chỉ về phía anh nói với người bán: “Bà chủ, đây là chú của con, con ăn đậu hũ chú ấy trả tiền.”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu hơi nhíu mày và nhấc cô gái lên, muốn mở miệng cô ấy ra: “Cô nhả nó ra cho tôi!”
Kiều Hy nhanh chóng nuốt hết những thứ trong miệng vào bụng.
"Nuốt vào dạ dày rồi … không nhổ ra được đâu!”
“Sao cô cái gì cũng ăn vậy? Cô biết mấy đậu hũ thối này được làm ra như thế nào không? Biết nó bẩn như thế nào không?”
Khi Lục Lập Tiêu nói vậy, bà chủ không hài lòng.
"Này chàng trai trẻ, cậu nói vậy là không đúng rồi! Đậu hũ thối của chúng tôi được làm ra như thế nào, đó là làm theo phương pháp gia chuyền, tuyệt đối không phải đồ giả, ngay cả dầu cũng là dầu ép chính quy, tuyệt đối không phải dầu đất. Tôi giám đảm bảo, trên đường này không ai dám nói sạch hơn tôi? Đừng tưởng coi một số tin tức xong rồi quơ đủa cả nắm nhé, chúng tôi làm ăn nhỏ nhưng có lương tâm.”
“Đúng vậy đúng vậy!” Kiều Hy lại nhét một cục đậu hũ thối vào miệng và gật đầu.
Thấy vậy, Lục Lập Tiêu nghiêm mặt nói cô: "Không được ăn nữa! Ngay cả khi nó sạch sẽ, cái mùi hương này ở trong miệng không cảm thấy khó ngửi sao?”
“Không cảm thấy, khó ngửi cũng là chuyện của tôi, anh cũng đâu có nghe mùi được!”
Lục Lập Tiêu thấy rằng cô không nghe, anh chỉ có thể hành động, anh lấy đậu hũ thối trong tay cô gái, và bỏ tất cả vào thùng rác.
"Anh làm gì vậy?" Kiều Hy nhìn anh một cách không phục: “Anh lãng phí thức ăn quá vậy.”
Khuôn mặt của Lục Lập Tiêu không hề tỏ ra hối hận, như đang nói đồ tôi mua tôi thích làm gì thì làm, cô có thể làm gì?
Thấy vậy, Kiều Hy suy nghĩ một hồi.
Mỗi lần anh chàng này nói không lại thì cứ động tay động chân, khiến bản thân không thể làm trái ý anh ta.
Nhất định phải cúi đầu trước anh ta, dựa vào đâu?
Đột nhiên, Kiều Hy lóe lên một sự ranh ma trong mắt.
Cô nghĩ ra một kế, cô nhón gót, hôn lên môi Lục Lập Tiêu.
Cô gái cũng cố tình muốn quậy anh, cô mở miệng anh ra, đem hơi thở trong miệng của mình chuyển vào trong miệng anh ta.
Lục Lập Tiêu ngửi thấy mùi hương của đậu hũ thối, anh cau mày, nhưng không muốn đẩy cô ra xa.
Nên chỉ có thể để con bé làm càng, khi môi cô rời khỏi, thì đã bôi nước miếng đầy môi anh.
Lục Lập Tiêu lau miệng bằng khăn giấy và đột nhiên miệng anh bốc mùi: "Aizz ..."
Kiều Hy nhìn vẻ chê bai của anh, cười khúc khích.
Cô bé tự hào: "Bây giờ miệng của anh cũng toàn mùi đậu hũ thối, coi ai chê bai ai nhe?”
Ở cạnh bên, bà chủ đậu hũ thối nhìn hai người trong sự ngạc nhiên và bắt đầu nghi ngờ thế giới quan của mình: “Hai người … không phải quan hệ chú cháu sao?”
Nghe vậy, Kiều Hy liền đỏ mặt, bây giờ mới nhận ra bản thân không để ý người xung quanh mà đã chủ động hôn Lục lập Tiêu
Cô ngại, không dám ăn đậu hũ thối nữa, quay đầu bỏ đi.
Lục Lập Tiêu nhếch môi và theo sau.
Người chủ quán nhìn vào bóng lưng của hai người họ, và lắc đầu không thể hiểu nổi: “Bọn trẻ bây giờ …. Thật là hết nói nổi!”
......
"Ăn cái này đi!" Lục Lập Tiêu đưa kẹo cao su cho cô ấy.
Kiều Hy nhìn: "Không cần."
Đừng nghĩ rằng cô gái không biết anh muốn gì, ăn kẹo cao su, và cô ấy lại bị ăn nước bọt.
“Trong miệng cô toàn là đậu hũ thối, không hôi hả?”
"Tôi không cảm thấy hôi thối, nếu anh sợ thì đừng đụng đến tôi!”
Nghe những lời đó, Lục Lập Tiêu đã biết cô gái đang nghĩ gì.
Không muốn cho anh ấy hôn, người đàn ông làm sao để cô ấy toại nguyện được?
Lục Lập Tiêu bỏ hai viên kẹo cao su vào miệng và hôn lên môi cô.
"Ư!"
Nắm lấy sau gáy cô, Lục Lập Tiêu không để cô chống cự, nhân cơ hội đưa kẹo cao su trong miệng anh qua trong miệng Kiều Hy.
Đây được gọi là gậy ông đập lưng ông!
Con bé muốn đấu với anh, còn non quá đó!
À, cái môi này thật quá non ...
Hôn một lúc, Lục Lập Tiêu đã có phản ứng.
Người đàn ông kéo cô gái vào khu rừng trong công viên hồi trưa.
"Đừng ... đừng ..."
Giọng nói phản kháng vang lên từ sâu trong rừng cây, Kiều Hy đang bị Lục Lập Tiêu ép vào một thân cây lớn, lo lắng lấy cô chóng trên ngực anh.
"Quên hợp đồng mà cô đã ký rồi sao? Không được từ chối quan hệ với tôi!" Lục Lập Tiêu nhắc cô.
"Nhưng ... cũng đừng có ở đây mà!"
Kiều Hy nhìn lo lắng về bóng tối xung quanh mình, luôn lo lắng rằng một lúc sau có người đến, thấy họ thì chết.
"Tôi bây giờ không thể chờ đợi đến về khách sạn, ngoan, làm một lần ở đây thôi!”
"Nhưng tôi, tôi sợ!"
"Không ai sẽ đến đây, ngay cả khi đến, thì chỗ này tối thui, sẽ không thấy gì đâu!” Lục Lập Tiêu an ủi cô ấy.
"Tôi sợ đau!"
"Hôm qua đã chảy máu qua rồi, hôm nay sẽ không đau nữa đâu!"
"Thật sao?"
"Ừ!"
Người đàn ông cuối cùng đã an ủi cô gái, xác định hai ba lần là sẽ không đau nữa, Kiều Hy mới cho phép anh ta làm.
Nhưng mười phút sau, tiếng hét của cô gái vang lên từ khu rừng.
"Á ... đau quá ... anh đi ra ngoài!"
"Ngoan, cô ráng chịu đựng một chút xíu! Một chút nữa là không đau nữa đâu!”
“Đồ lừa đảo, anh nói dối! Đau muốn chết luôn … á á … huhu … câu xin anh, đừng mà!”
Lần này, bất kể Kiều Hy van xin tha mạng như thế nào, Lục Lập Tiêu cũng không dừng lại.
Anh đã tạm thời phanh xe vào tối qua, hôm nay không thể chịu đựng nữa.
Hơn nữa, cô gái sớm muộn cũng phải vượt qua cái ải này.
Anh ta thương xót cô ấy, cũng chỉ có thể đánh nhanh rút gọn thôi!