Khi Lục Lập Tiêu đến, chỉ thấy Kiều Hy đang bị phạt đứng một mình bên ngoài lớp học.
Khuôn mặt cô vẫn còn hốc hác sau cơn sốt, môi cô cũng trắng bệt, khuôn mặt xin đẹp cùng với cơ thể mỏng manh khiến người đàn ông nẩy lòng thương xót.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Kiều Hy ngước mặt lên, sóng lưng cứng đờ lại không có chút cảm giác an toàn. Ai mà biết rằng anh ta hứa sẽ đến, liệu có phải đến để trừng trị cô như hôm qua không?
"Đi thôi!"
"Đi ... đi đâu vậy?"
"Văn phòng!"
Phù, cô bé thở phào nhẹ nhõm!
So với việc bỏ cô giữa nghĩa địa thì việc kêu cô đến văn phòng xin lỗi giáo sư mấy lần cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên, điều cô không ngờ là Lục Lập Tiêu dẫn cô ta đến văn phòng không phải để cô xin lỗi mà là để cô nghe lời xin lỗi từ hiểu trưởng trường Nam Đại?!!
"Lục tổng, thật là xin lỗi chỉ vì chuyện nhỏ mà lại phiền ngài đến trường lúc ngài đang có trăm công ngàn việc như vậy! Thật ra Kiều Hy thường ngày biểu hiện rất tốt, lần này là giáo sư Diêm làm lớn chuyện rồi!”
Hiệu trưởng Tống vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với giáo sư Diêm đang đứng kế bên: “Giáo sư Diêm, ông còn không mau xin lỗi ngài Lục tổng!”
Nghe vậy, giáo sư mà ngày thường ưa vênh váo trước mặt sinh viên với dáng vẽ tự cao tự đại cũng phải cúi đầu trước Lục Lập Tiêu: “Xin lỗi, Lục tổng! Lần này chỉ là hiểu lầm nhỏ!”
Tuy nhiên, người đàn ông ngồi trên ghế sofa VIP dường như không chấp nhận: "Người ông cần xin lỗi không phải là tôi!"
"À ......việc này ......" Giáo sư Diêm nhìn Kiều Hy với vẽ mặt bối rối, cúi cùng với ám hiệu của hiệu trường, ông cũng phải cúi đầu, “Kiều Hy, thầy không biết chuyện em bị bệnh, nên trách lầm em rồi! thầy … xin lỗi em!”
Nhìn vẻ mặt tôn trọng của hiệu trưởng và Giáo sư Diêm, nhìn Lục Lập Tiêu đang ngồi bên cạnh, Kiều Hy có cảm giác như cô đang cáo mượn oai hùm?
"Nếu em không chấp nhận lời xin lỗi của họ, tôi sẽ xem xét việc rút lại tiền đầu tư vào nhà thể thao!" Lục Lập Tiêu với cô.
Khi nghe điều này, mặt hiệu trưởng thay đổi, sợ hãi: "Lục tổng, tài trợ nhà thể thao chúng ta không phải bàn xong rồi ư? Công trình thực hiện đến một nữa rồi, ngài đừng rút lại tiền đầu tư!"
"Kiều … Kiều Hy, em cũng là một phần của trường, sau này nhà thể thao xây xong cũng là để phục vụ cho sinh viên các em mà!”
Hiệu trưởng Tống cũng nhìn thấy rằng Lục Lập Tiêu đến để ra mặt giúp Kiều Hy nên chuyển hướng chú ý đến cô.
Nghe vậy đôi ngươi cô hơi đảo một chút: “Thật ra thì em cũng không thích thể thao lắm. Nhà thể thao có hay không cũng không ảnh hưởng gì tới em!"
"À ... cái này ..."
"Nhưng ... nó cũng là một điều tốt để mang lại lợi ích cho các bạn sinh viên khác!"
Lời cô nói xoay chuyển, khiến trái tim của Hiệu trưởng Tống và Giáo sư Diêm đập mạnh hẳn lên.
Mà Lục Lập Tiêu thì đang ung dung dựa trên ghế sofa, nhìn cô gái trước mắt một cách hứng thú.
Cái nhìn đó giống như là xem một con vật cưng của mình, cho nó đủ chỗ để chơi, và sau đó xem nó sử dụng chức quyền của mình cho để nghịch ngợm.
"Nhưng Hiệu trưởng Tống, em vừa nghe một tin đồn!" Kiều Hy đột nhiên giả vờ là buồn, "Giáo sư Diêm nói, học sinh cá biệt như em không có tư cách học ở đây. Giáo viên Nam Đại có phải đều nghĩ em vào đây bằng cửa sau nên đề khinh thường em phải không vậy? "
"Tất nhiên là không rồi, những sinh viên như Kiều Hy đáng ra phải vào trường điểm như đại học Thanh Hoa, em thi vào Nam Đại với số điểm tuyệt đối. Vã lại thành tích thường ngày của em môn nào cũng đạt kết quả cao, thầy đang thương lượng với giáo viên chủ nhiệm của em là sẽ cho em học bổng mùa này nữa đó!"
"Em yên tâm, ngày mai thầy sẽ công bố điểm thi đầu vào của em trước trường. Sau này ai còn dám loan những tin đồn nhảm đó làm tổn thương sinh viên, thầy nhất quyết sẽ trừng trị không tha.”