"Không ... không có kinh nghiệm! Không có chút kinh nghiệm gì cả!"
"Nhưng tôi nghe nói cô có có rất nhiều bạn trai?" Người đàn ông lấy một sợi của cô, đặt lên mũi ngửi, ánh mắt anh sắc nét.
"Không có ......" Kiều Hy chuẩn bị phủ nhận, ngay sau đó nghỉ đến Lục Lập Tiêu không cho cô nói dối, liền sửa lại, "không nhiều, cũng không cho họ chạm vào em!"
"Thật không?"
"Thật!" Kiều Hy gật đầu và nhấn mạnh, "Em vẫn còn trinh!"
Khi nghe vậy, đôi mắt sâu của Lục Lập Tiêu lóe lên một chút vui mừng, nhưng vẫn tiếp tục tra vấn: "Còn em trai Thiếu Khiêm thì sao?"
"Gia đình anh ấy không cho phép tụi em qua lại, sau đó tụi em không còn lien lạc với nhau nữa!"
"Cô đã nhận tiền của họ?"
"Lúc đó, em với Thiếu Tông là một cặp đôi, tụi em đi với nhau không có gì sai cả! Nhưng gia đình anh ấy cố gắng ngăn cản tụi em, bồi thường cho em chút tiền là điều đương nhiên”
Lục Lập Tiêu thấy rằng cô bé này rất rõ ràng và khiêm tốn. Vì biết rằng gia đình họ Thẩm không chấp nhận con trai mình ở bên cô, cô không níu kéo một cách cố chấp. Đồng ý chia tay, giữ cho mình một chút tôn nghiêm, còn có thể nhận được một mớ tiền.
Không biết nên nói cô ta thông minh hay là tinh ranh?
Nhưng khi cô nghe câu chuyện tình yêu giữa cô với người khác, Lục Lập Tiêu cảm thấy không thoải mái lắm.
Anh ấn mạnh bàn tay lên chỗ ấy của mình hơn, nhấn mạnh: "Cô làm tốt, thì tôi cũng sẽ cho cô tiền!”
Tay Kiều Hy bị buộc phải giữ thật chặt, cảm giác đặt biệt từ tay cô khiến cô kích thích, mặt cô đỏ bừng lên, cô nói: “Em thật sự không biết cách làm, anh rể tìm người khác đi! Em còn nữa tháng nữa mới đủ mười tám tuổi mà, giờ anh ép một cô gái chưa mười tám làm việc này, lương tâm anh không bị cắn rứt hả … ư!”
Kiều Hy vừa nói đến đây thì miệng cô lại bị bịt lại.
Cô cảm thấy Lục Lập Tiêu lại cắn môi của mình, khiến cô không khỏi khịt mũi vì đau.
"Lại nói dối? Hôm nay đến trường, tôi thấy thông tin của cô, sinh nhật cô mới qua hồi tháng trước!”
"Không có nói dối! Năm nay là tháng sáu nhuận, anh không biết sao? Em có thói quen hết tháng sáu âm lịch này mới tính!” Kiều Hy xảo biện.
Mắt cô nhìn vào mắt như đại bàn của anh, cô nói tiếp: “Vã lại em không có một tí kinh nghiệm gì trong việc đó cả, cũng không biết làm thế nào mới … mới đáp ứng được nhu cầu của anh! Hay là anh rể cho em thêm nữa tháng nữa, để em học tập cách làm trước, tới lúc đó em sẽ biết cách giúp anh!”
Sau đó, Kiều Hy liếm đôi môi khô khốc của mình.
Nhưng sau khi liếm xong mới nhớ ra lúc nãy Lục Lập Tiêu đã cắn môi cô, vì vậy cô đã ăn nước bọt của anh ta.
Đó là một cảm giác kỳ lạ, cô muốn đi súc miệng, nhưng cô nhìn người đàn ông phía trên cô một cái thì cô lại không dám đi!
"Được rồi, tôi sẽ cho cô nửa tháng nữa!"
Lục Lập Tiêu suy nghĩ một lúc và cuối cùng đồng ý với yêu cầu của cô.
Nghe vậy, Kiều Hy lén thở phào nhẹ nhõm.
May quá, lại có thêm chút thời gian, nửa tháng này cô phải suy nghĩ thật kỹ, làm sao để thoát khỏi Lục Lập Tiêu, khỏi làm chuyện ghê tởm đó!
Cô bé vui mừng đứng dậy khỏi giường và chuẩn bị chạy về phòng mình, ai ngờ bị anh bắt lại: "Từ nay, cô sẽ ở phòng này với tôi!"
"Ah?"
Kiều Hy chưa kịp bất ngờ thì cảm thấy lạnh ở lưng, chiếc đầm cô đã được anh khéo léo lột ra: “Đây là sự trừng phạt cho việc nói dối của cô ngày hôm nay! Sau này cô nói dối tôi một lần, tôi sẽ lột một đồ của cô! "