“Khỏi cần làm phiền ...”
Kiều Hy đang định từ chối, thì bị Mạch Vi Ni ngắt ngang : “Vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền thì không gọi là phiền. Hơn nữa, dựa vào mối quan hệ giữa tôi với anh Tiêu, chiếu cố đứa em gái này cũng là việc nên làm. Sau này nếu có vấn đề gì về trang điểm, đều có thể đến thỉnh giáo tôi.”
“Nghe nói hơn một năm trở lại đây, ngoài việc đến trường, thì cô được anh Tiêu bao. Thế giới ngoài kia thay đổi rất nhanh.” Nói đến đây, Mạch Vi Ni nhìn đánh giá trang phục trên người Kiều Hy, “Đồ này là kiểu dáng hồi năm ngoái rồi đúng không? Có vấn đề gì về cách phối trang phục, cũng có thể đến gặp tôi. Dù sao thì kinh nghiệm sống của tôi cũng phong phú hơn cô, hiểu biết cũng nhiều hơn cô. Tôi biết là cô không cha không mẹ, cuộc sống từ nhỏ đã khó khăn, dĩ nhiên không bắt kịp kiến thức về thời trang.”
Một câu nói ‘Không cha không mẹ’ đã chạm tới lòng tự ái của Kiều Hy.
Ánh mắt cô gái trầm tĩnh, ngước đầu lên phản bác lại cô ta: “Áo tôi đang mặc đều của chú Lục mua cho. Gu thẩm mỹ của người đàn ông thẳng tính chắc là cô Mạch đây không được thưởng thức rồi, dù sao đã lâu rồi cô không có bạn trai!”
Nghe vậy, Mạch Vi Ni : “ ...”
“Tôi không cha không mẹ thật, nhưng cũng may là có anh ấy, cả năm nay được anh ấy bao, tôi được sống vui vẻ khỏe mạnh, trắng trẻo tươi tắn, mỗi ngày cơm dâng tận miệng, áo mặc tận tay, trời lạnh thì anh ấy nắm tay tôi sưởi ấm cho tôi, trời nắng thì anh ấy cầm dù che mát cho tôi, một tí khổ cực cũng không nỡ để tôi phải chịu. Người có cha có mẹ như cô Mạch đây chẳng phải cũng rất ngưỡng mộ đứa mồ côi như tôi sao?”
Sắc mặt Mạch Vi Ni sắp gượng không nỗi nữa : “Xem ra cô khá là hưởng thụ với việc làm con sâu gạo, sống dựa dẫm hoàn toàn vào đàn ông đấy chứ !”
“Sao lại không? Dân thấp hèn như tôi, khó khăn lắm mới ôm được cục vàng, tất nhiên là chết cũng không buông rồi. Vã lại Lục Lập Tiêu cao to đẹp trai, ưu tú đến mức mà thiên kim tiểu thư, xuất thân danh giá như cô cũng phải nhớ nhung hơn hai mươi năm, tôi lời to rồi còn gì !”
Kiều Hy cố tình chọc tức Mạch Vi Ni, toàn lựa những lời nào mà có thể khiến cô ta ghen tỵ không cam lòng để nói.
Lúc này, nhân viên tư vấn mua hàng mang sản phẩm chăm sóc da đã được gói xong đến: “Thưa cô, sản phẩm của các cô đây ạ.”
“Đưa cho cô ta!” Mạch Vi Ni hứ một cái, khoanh tay lại và nói theo kiểu châm biếm, “Dù sao thì vị tiểu thư sâu gạo này cũng ăn quen đồ bố thí rồi.”
“Tuy con sâu gạo như tôi ăn không ngồi rồi, nhưng cũng chỉ ăn thức ăn của chủ nó cho, đồ của người ta, tôi nhận xong e là sẽ bị giảm thọ!” Kiều Hy nói, “Hơn nữa, tôi vẫn chưa tròn hai mươi, tạm thời chưa cần dùng tới những thứ này, nên để dành cho cô Mạch đây, suy cho cùng thì cô cũng hay nhắc lại chuyện thanh mai trúc mã với ông già nhà tôi, gần ba mươi rồi mà vẫn chưa có bạn trai, đừng để âu sầu đến nỗi nếp nhăn đầy mặt đấy nhé !”
“Cô … cô nói cái gì hả?”
“Ôi, nói lớn tiếng thế mà cô nghe không rõ sao, cô bị lảng tai à?”
Mạch Vi Ni: “ …”
Nói xong, Kiều Hy dắt Từ Khả Tâm rời khỏi với tư thế của người thắng cuộc, không thèm để ý đến Mạch Vi Ni đang giậm chân ở phía sau.
“Tiểu Kiều, pha phản kích của bà lúc nãy quá ư là đỉnh!” Bước ra từ khu mua sắm, Từ Khả Tâm nhìn cô với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, “Trước mặt bà, Mạch Vi Ni đó chừng như không đánh trả lại được!”
“Xưa nay tui vốn người không phạm tui, tui không phạm người, ai biểu bả suốt ngày cứ quanh quẩn trước mặt tui, còn có ý đồ muốn giật người yêu tui, gần hai năm rồi còn không chịu bỏ cuộc.” Kiều Hy nói với giọng điệu câm hờn: “Từ nay về sau, mỗi lần gặp cô ta là tui cũng sẽ chế nhạo cô ta, để tránh tình trạng cô ta cứ nhớ nhung người đàn ông của tui.”
Nghe Kiều Hy nói ra những lời này, biểu cảm của Từ Khả Tâm thoáng bộc lộ ra vẻ nghi ngờ: “Kiều Hy, bà có thấy mình thay đổi rất nhiều không?”
“Thay đổi gì cơ?”
“Nếu đổi lại là trước kia, bà thấy có người muốn giành giật Lục Tổng, nhất là đối thủ là một thiên kim xuất thân từ gia đình danh giá như cô Ni, chắc chắn bà sẽ không chiến mà lui, bắt đầu tính đường lùi cho chính mình, nhưng giờ bà chiến đấu với cái khó, gặp phải những người ghen tỵ bà được ở bên Lục Tổng, thì bà gặp một người xử một người.”
Nhờ Từ Khả Tâm nhắc nhỡ, Kiều Hy mới phát giác ra điều này.
Thực ra một năm trở lại đây, Kiều Hy ở bên Lục Lập Tiêu không được suông sẻ lắm, nhiều người không xem tốt họ, chê cô không sánh với người đàn ống đó, nhưng mà cũng vì có sự tồn tại của cô, lời đồn về cái ấy của Lục Lập Tiêu không được sớm đã trở thành dĩ vãng.
Người đàn ông bây giờ đã trở thành của hiếm bật nhất của cả Nam Thành này, cao to đẹp trai lại chiều chuộng phụ nữ, ai mà không muốn lấy làm chồng?
Chỉ tính riêng những người phụ nữ có ý đồ muốn quyến rũ Lục Lập Tiêu đã bị Kiều Hy xử, không thống kê hết toàn bộ cũng có tới hai trăm.
Giờ nghĩ lại, Kiều Hy giật mình phát giác, hóa ra cô chiến đấu giỏi đến vậy!
Nhưng đây không phải là trọng điểm!
Điều đáng sợ nhất là, càng ngày cô càng để tâm đến Lục Lập Tiêu, ngày càng muốn chiếm hữu anh ấy, không chịu đựng được xung quanh anh ấy có người phụ nữ khác định cướp đi địa vị cô.
Từ đùa với thể xác cho đến con tim, đây quả thật là dấu hiệu nguy hiểm đấy!
“Tiểu Kiều, bà lại thất thần nữa rồi, suy nghĩ gì thế?”
Từ Khả Tâm nghe xong điện thoại rồi quay lại, thấy Kiều Hy vẫn bị vấn đề đó vây hãm, đẩy cô một cái: “Vừa nãy anh hai tui gọi, nói là họ đang ở tiệm Karaoke gần đây, Lục Tổng cũng có đó, kêu mình mua ít đồ mang qua đó.”
“Ờ, đi thôi.”
Kiều Hy và Từ Khả Tâm xách theo đồ đã mua đến phòng Karaoke, Lục Lập Tiêu và những người khác đúng là đang chờ ở đó.
Ngoài họ ra, còn có mấy anh công tử nổi tiếng ở Nam Thành. Vì dạo này Lục Lập Tiêu hay dẫn Kiều Hy bên mình, cô gái và những người đó đều quen thuộc, đến chung buổi hẹn với họ cũng không cảm thấy ngại ngùng.
Thẩm Thiếu Khiêm cũng có mặt, còn có dắt theo cô bạn gái nhỏ.
Hay nói đúng hơn là tiểu cô nương được Thẩm Thiếu Khiêm bao, năm nay mới chỉ mười tám tuổi, là bạn học cùng trường với Kiều Hy, vã lại còn là cùng chuyên ngành với cô, là bông hoa năm nhất của chuyên ngành phát thanh.
Tên là Mễ Tây Tây, thường Thẩm Thiếu Khiêm thích gọi cô ấy là ‘Tiểu Tây Tiểu Tây’ (*) , khiến cho Kiều Hy cảm thấy chán ghét.
( *: trong tiếng hoa, Tây với Hy đồng âm)
“Tiểu Hy, em đến rồi à?”
Xem đó, Thẩm Thiếu Khiêm cố tình kêu cô trong lúc hai cô bé này đều có mặt, khiến họ cùng nhìn chầm chầm vào anh.
Mễ Tây Tây thấy ánh mắt Thẩm Thiếu Khiêm nhìn về phía Kiều Hy, liền thấy khó chịu mà vỗ vào vai anh ta một cái: “Thì ra anh Khiêm gọi chị Hy, hại em còn tưởng là anh đang gọi em nữa, quê hết sức.”
“Tính không biết tự trọng này anh ấy được di truyền bởi ông cha, đánh một trận sẽ chừa.” Kiều Hy liếc Thẩm Thiếu Khiêm một cái.
“Anh chỉ gọi tên em, cũng phải chịu đòn sao? Anh phát hiện em ngày càng bạo lực, sắp tới tuổi lấy chồng rồi, cẩn thận không ai dám cưới đó.”
“Anh lo cho anh trước đi, ông già gần ba chục tuổi.”
Vì mối quan hệ của họ ngày càng quen thuộc, giờ họ nói chuyện với nhau không hề ngần ngại, quen tính chê bai lẫn nhau.
Nhưng cô mới chỉ nói với Thẩm Thiếu Khiêm một câu, mà ánh mắt không được vui của ai đó đã hướng về cô.
Lục Lập Tiêu ngồi ngay góc của ghế sofa, tay đang cầm chiếc ly rượu vang, bộ đồ tây đặt may màu xám nhạt vừa vặn trên người, từ cái cà vạt cho đến tay áo đều được mặc một cách ngay ngắn chỉnh tề, mọi thứ đều đang thể hiện sự tinh tế và lịch thiệp của người đàn ông chín chắn.
Chỉ có nổi ghen tuông được thể hiện rõ trong ánh mắt là không hợp với tuổi của anh ấy thôi.
Kiều Hy chạm đến ánh nhìn của anh ta, liền vội nhanh chân bước đến chỗ anh.
Ngồi kế Lục Lập Tiêu, đối phương đã đưa ngay ly cam vắt cho cô.
“Anh gọi sẵn cho em rồi à? Kiều Hy vui vẻ cầm lấy và uống một ngụm, xong nhíu mày nói: “Sao không có ướp lạnh vậy?”
Hôm nay thời tiết đang nóng, em mới đổ mồ hôi không nên uống thức uống lạnh, hơn nữa thời kỳ sinh lý của em không phải sắp đến rồi sao?
“Hả, sắp đến rồi sao?”
“Còn hai ngày nữa.”
Bản thân Kiều Hy cũng không nhớ, nhưng Lục Lập Tiêu lại có thể nhớ kỹ dùm cô.
Vì trước đó anh đã từng gặp con gái bị đau bụng kinh, đau đến nỗi lăn lộn trên giường, nên là về sau anh luôn để ý ngày kinh của cô, không cho cô ăn đồ sống, đồ nguội, đồ chua cay, cộng thêm phải lấy nước ấm ngâm chân mỗi buổi tối và còn nấu các loại trà gừng đường đỏ cho cô uống, cuối cùng cũng điều hòa lại được chứng đau bụng kinh cho cô.
Sau khi hai người bên nhau, Lục Lập Tiêu luôn chăm sóc cô bằng cách này.
Đổi lại bất cứ ai làm Kiều Hy, thì cũng không thể tránh khỏi từ cái rung động đầu tiên về thể xác, cho đến về sau rung động cả con tim.
“Hihi, Anh thật tuyệt vời!”
Kiều Hy kề vào vai Lục Lập Tiêu, một ly cam vắt mà uống cả buổi trời chưa hết.
Vừa mới để cái ly xuống, bỗng bị Lục Lập Tiêu véo chặt cằm, đôi mắt chất vấn tiến sát về cô: “Nãy em kêu ai ông già đấy hả?”
“Em … em nói Thẩm Thiếu Khiêm chứ không phải nói anh.”
Vốn dĩ Kiều Hy muốn lấy lòng anh, ai ngờ đâu nghe cô nói vậy sắc mặt Lục Lập Tiêu càng khó coi hơn, tay véo cằm cô càng chặt hơn.
“Ông già không phải em sử dụng để chế nhạo anh lúc trên giường sao?Anh không cho phép em dùng nó để chửi người khác!”
Kiều Hy “ …”
Lục Lập Tiêu cái gì cũng tốt, chỉ mỗi cái tính chiếm hữu khiến người khác tức lộn ruột, ghen gì mà ghen thấy sợ.
Ngay cả xưng hô dùng để chửi người anh ấy cũng giành, chưa từng thấy ai thích bị chửi như anh.
“Được rồi, ‘ông già’ là từ chuyên dụng của anh, yên chí đi không ai giành giật với anh đâu.”
Kiều Hy nói thế hiển nhiên Lục Lập Tiêu vẫn chưa hài lòng, nâng cằm cô gái lên cao 10 độ để đúng thế cho anh ta dễ hôn, anh ra sức hôn hút chiếm hữu, dùng hành động thực tế để tuyên bố cái xưng hô ông già này và quyền sở hữu cô là của mình.
“Ư ...”
Vừa mới hôn chưa đầy một phút anh ta đã bị đẩy ra.
Tuy Kiều Hy là đứa khá bướng bỉnh, nhưng dù sao có những cử chỉ quá thân mật ở chốn đông người thì cô cũng bị cản trở về mặt tâm lý.
Nhưng thấy Lục Lập Tiêu sau khi bị từ chối không mấy vui, cô gái lại gần an ủi anh: “nhiều người nhìn mình không hay lắm, về nhà em bù đắp lại cho anh.”
Nghe thấy thế Lục Lập Tiêu vẫn không thèm nhìn cô, im lặng ngồi nghiêng qua một bên buồn bã uống rượu.
Y hệt bộ dạng của một cậu bé đang giận dỗi.
Hồi nãy còn đang đòi làm ông già, thế mà giờ ghen như một đứa con nít.
Lúc Lục Lập Tiêu ghen là khó dỗ dành nhất, bất luận mình làm cái gì cũng không phải.
Ngoại trừ là cho anh ấy trút giận trên giường, chứ không thì dùng lời nói khó mà khuyên được.
Khổ nổi giờ trong trường hợp này lại không thể dùng biện pháp ‘ngủ để giải quyết mọi chuyện’, Kiều Hy đành phải mặc cho anh ta giận dỗi, không dỗ dành anh nữa.
Lúc này cửa phòng lần nữa lại được mở, khi thấy bóng dáng mà lúc nãy đã gặp ở khu mua sắm bước vào, cô híp mắt lại.
Trong buổi tụ tập của Lục Lập Tiêu mà nhìn thấy Mạch Vi Ni là chuyện bình thường, dù sao thì họ cũng là đôi bạn chơi từ nhỏ đến lớn mà.
Điều mà Kiều Hy không ngờ là, Mạch Vi Ni vừa bị cô chế nhạo xong mà vẫn dám vác mặt tới, cô ta không sợ chết à?
Nhìn vẻ mặt của Mạch Vi Ni quả là không sợ thật, trên gương mặt còn nở nụ cười đắc ý.
Cô ta vừa tới liền đi đến gần phía Lục Lập Tiêu, khiến trong lòng Kiều Hy dấy lên một linh cảm không lành.
“Anh Tiêu, em vừa nhận được một tin vui, anh đoán thử xem là gì? Kiều Ân đã về rồi !”