Sau đó, Kiều Hy đi từ từ về nhà Lục gia, người khác đã ăn xong cơm.
Không có ai chừa phần ăn sáng cho cô, cô gái chỉ có thể mang chiếc bụng đói đi học.
Cô cắm đầu cắm cổ bước ra khỏi cổng nhà họ Lục, đầu cô va phải một người đàn ông.
"Mọe nó, cô không có mắt à?”
Diêu Tân Viễn hét lên, nhưng khi anh thấy người trước mặt anh là Kiều Hy, mắt anh sáng lên lần nữa: "Là cô?"
Kiều Hy ngẩng cổ lên và nhận ra anh ta. Người đàn ông ở trong phòng riêng hôm qua.
Trước đây cô có nghe nói rằng người thân của Diêu Phụng Nghi ở thủ đô đến Lục gia, kết hợp thông tin lại, chắc chính là người này rồi.
"Cô bé, không ngờ cô bị thuốc rồi vẫn chạy nhanh như vậy, khiến tôi đêm qua tôi tìm cô khắp nơi. Nhưng hôm nay gặp tôi thì cô đừng hòng chạy thoát nữa, ở lại chơi với bổn thiếu gia!”
Có vẻ như chính hắn ta đã thuốc mình, nghĩ tới cơn ác mộng khi thức giấc trên giường Thẩm Thiếu Khiêm hôm qua, ánh mắt Kiều Hy nhìn người đàn ông này từ từ đọng lại sự hận thù.
Nếu không phải vì hắn ta, thì mọi chuyện hôm qua đã không xảy ra.
Nếu không phải vì chuyện đêm qua thì Lục Lập Tiêu đã không ghét cô như vậy…
"Chơi mọe anh đó!”
Kiều Hy liếc nhìn anh một cái, chân cô đá vào bụng dưới người đàn ông.
Nhân lúc anh ta ôm bụng một cách đau đớn, Kiều Hy lại lấy cặp sách trong tay mình đập vào đầu hắn.
Đập xong, cô quay người chạy!
"Con bé ác ôn, mày đứng lại cho tao!” Diêu Tân Viễn bình tĩnh lại thì đã không bắt được cô ấy:”Mọe nó!”
Trương quản gia nghe thấy tiếng động ngoài cửa, liền chạy ra xem, đỡ Diêu Tân Viễn dậy: “Diêu thiếu gia, ngài không sao chứ?”
"Con bé đánh tôi hồi nãy, ông có biết không?”
Nghe vậy, Trương quản gia nhìn theo hướng Kiều Hy chạy đi, không nói gì.
Sau khi được dìu về phòng, Diêu Tân Viễn nghĩ sao cũng không nuốt trôi cục tức này được, liền gọi điện cho bạn bè của anh: “Con bé đã chạy thoát tối qua, sáng nay toi thấy nó trước cửa nhà chú họ tôi, nghi ngờ nó ở gần đây thôi. Mấy anh tìm nó ra cho tôi, tôi phải bắt cho bằng được con bé này!”
......
Sau khi bước ra khỏi nhà, Đầu tiên Kiều Hy đi đến cửa hàng đồ hiệu nam, cô mua chiếc cà vạt mà cô đã đặt hôm qua.
Cũng không biết Lục Lập Tiêu bây giờ có nhận món quà này của cô nữa không, nhưng tiền cọc đã trả, không mua thì uống quá.
Dùng cà vạt để tỏ tình thì chắc chắn không được rồi, cái này làm món quà cảm ơn đơn giản cho anh ta thôi.
Dù sao thì bất kể mối quan hệ giữa hai người ra sao, Kiều Hy cũng phải cám ơn anh ta về việc trại mồ côi.
"Tiểu Kiều, cô sao rồi? Tối qua về nhà … anh rể bà có làm khó bà không?” vừa đến trường thì Từ Khả Tâm đã hỏi một cách lo lắng.
“Không có, tui không sao.” Kiều Hy lắc đầu và cố gắng nở một nụ cười trấn an người khác.
Tuy nhiên, Từ Khả Tâm nhìn vào nó, lại cứ cảm thấy bất an.
Tiểu Kiều nói không sao nhưng sau đó cô ngủ hết bốn tiết học, không có một chút tinh thần gì cả.
Cô gái không thích khóc, nên mỗi lần cô đều sử dụng giấc ngủ để điều chỉnh tâm trạng của cô.
Mất đi cái quý giá nhất trong lúc mình đang mơ mơ màng màng, đôi với một người con gái mà nói thì làm sao mà không sao được?
Mấy năm nay, bất kể những người khác nhìn cô như thế nào, dù có tin đồn gì bên ngoài, Kiều Hy luôn ngẩng cao đầu đối mặt, không bị ảnh hưởng bởi tin đồn.
Đó là bởi vì cô ấy biết rằng dù cho người khác hiểu lầm như thế nào, miễn là cô biết rõ bản thân mình, kiên trì làm chính mình là được.
Tuy nhiên, cô đã kiên trì mười tám năm, cô tránh được những tính toán của cha mẹ nuôi để giữ mình, nhưng lại để mất đi một cách bối rối, hồ đồ như vậy.
Và còn bị người mà cô sắp tỏ tình thấy được, Từ Khả Tâm nghĩ thôi cũng có thể đoán được vào lúc này Kiều Hy khó chịu đến mức nào.
Nhưng cô ấy ngu ngốc, không biết mình có thể làm gì để bù đắp.
Chỉ có thể lên mạng tìm câu trả lời, tìm kiếm ‘cách an ủi người bạn bị mất trinh’.
Cô nhận được các câu trả lời dưới đây.
[Không có gì lớn lao cả. dù sao thì bây giờ có rất ít người đến kết hôn mới quan hệ, chỉ cần làm tốt công việc bảo vệ là được! Nhưng bạn không được mang thai, phá thai khiến cô gái chịu quá nhiều thiệt hại!]
[Dù sao thì tôi sẽ không kết hôn với một người phụ nữ không thuần khiết. Mất cái quý giá nhất vào tay người đàn ông khác rồi thì làm sao xứng đáng với tôi?]
[Người đàn ông bệnh hoạng phía lầu trên, anh là trai tơ không? Dựa vào đâu mà đòi con gái còn trình?]
[Tầng hai là thằng khùng, tôi mất cái quý giá nhất năm mười lăm tuổi, còn qua lại với mười mấy người đàn ông, bây giờ tìm được một ông chồng tốt! Chồng tôi lúc đầu vốn cũng ngại việc này, nhưng bây giờ y học phát triển như vậy, tôi đi làm một cái màng trinh là thành trinh nữ chứ gì!]
[Một phút mặc niệm cho chồng của cô ở lầu trên!]
[Những người nói rằng tôi là thằng bệnh hoạng, chẵn lẽ các anh không thích gái trinh? Có người dù ngoài mặt không nói, nhưng khi phụ nữ mất đi trinh tiết là bị rớt giá trong lòng người đàn ông ngay! Cô bị người đàn ông khác chơi qua thì hãy đợi chồng cô chơi người phụ nữ khác đi! Dù sao thì tôi cũng mừng vì giọt máu đầu tiên của vợ tôi là cho tôi.]
[Tầng trên, có lẽ màng của vợ ông là cái được vá đó?]
[Có lẽ nó là người tầng 4!]
......
Từ Khả Tâm cúi đầu đọc hết những câu trả lời, cũng gần tan học rồi!
Cô thấy Kiều Hy ngồi dậy, sau đó cô thì thầm an ủi cô ấy : ”Tiểu Kiều, hay là tui đi bệnh viện với bà, đi vá lại cái màng đó? Nghe nói làm được y như thật vậy, làm xong thì cô đi nói với Lục Tổng rằng hôm đó người đàn ông đó chưa làm gì bà cả, mọi chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm!”
Nghe vậy, Kiều Hy lắc đầu không đồng ý: "Dấu không được đâu, người đàn ông hôm qua … là bạn của anh ấy!”
"Cái gì? Đã là bạn của Lục Tổng thì anh ấy sao có thể như vậy? Ngủ với người phụ nữ của anh em, thật là quá bất lương rồi!” Từ Khả Tâm tức giận, “Hay là mình đi tìm hắn ta nói chuyện, thuyết phục hắn nói hai người hôm qua không có chuyện gì xảy ra! Như vậy … bà mới có thể ở bên Lục Tổng được.”
"Nếu anh ấy ở bên tui vì tui là gái trinh thì tui mới không đồng ý đó! Dựa vào đâu mà con gái nhất định phải là phụ kiện của đàn ông, nắn mình theo sở thích của đàn ông? Lục Lập Tiêu mà là người đàn ông nong cạn như vậy tui mới không để mắt tới anh ta.” Kiều Hy bất bình.
“Vậy bà … không có ý định tỏ tình nữa hả? Nhưng tui cảm thấy anh ấy thích bà mà …”
"Bây giờ anh ấy cứ lờ tui đi, tui còn tỏ tình với anh ấy thì không phải là tự chuốc lấy cái nhục sao? Lục Lập Tiêu có bênh sạch sẽ đó, không thể nào chấp nhận người phụ nữ đã ngủ chung với người anh em! Bà thử nghĩ xem, nếu như sau này anh ấy dẫn tui đi chơi mà gặp Thẩm Thiếu Khiêm, có phải sẽ nghĩ đến chuyện này? Những hồi ức như vậy như đang vã bạt tai anh ấy, người đàn ông cao ngạo như anh ấy thì làm sao mà chịu được?” Kiều Hy phân tích một cách lý trí.
"Vậy … mình không nghĩ về Lục Lập Tiêu nữa! Tiểu Kiều, bà đẹp như vậy, thông minh như vậy, nhất định sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn!” Từ Khả Tâm khích lệ cô.
"Thôi nào, bây giờ tui không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn kiếm tiền! Có thể, họ sẽ gửi trả tui về Kiều gia sớm thôi, tui phải cố gắng kiếm tiền để cung cấp chi phí sinh hoạt căn bản cho những đứa trẻ trong trại mồ côi!”
Kiều Hy rất biết điều chỉnh tâm trạng của mình, ngủ bốn tiết học, cô đã tạm thời bỏ những chuyện xảy ra tối qua xuống.
Cuộc sống của cô gái quá bận rộn, cô ấy không có thời gian để suy nghĩ về tình yêu, thời gian suy nghĩ của cô ấy đều phải dùng cho việc suy nghĩ về cách để cho bản thân có thể sống tiếp.
Từ Khả Tâm cũng cảm thấy bản thân có lỗi với cô ấy, nếu như cô không giới thiệu tiểu Kiều vào làm việc ở nơi như thế, cô gái sẽ không gặp phải những chuyện như vậy.
"Tiểu Kiều, nếu như họ gửi trả bà về Kiều gia thì bà cứ chạy đi! Rời khỏi nơi đây, để thủ đô theo đuổi giấc mơ của bà, trại mồ côi cứ giao cho tui! Tui sẽ giúp bà chăm sóc tốt bọn nhóc!” Từ Khả Tâm hứa với cô ấy.
Nghe vậy, Kiều Hy cười an ủi: “Biết bà tốt với tui, nhưng bây giờ tui sẽ không nghĩ tới chuyện chạy trốn nữa … tui đang nghĩ về việc mở tiệm taobao của tui!”
"Cửa hàng Taobao?"
"Vâng, tui có ý định mở một cửa hàng tạp hóa tình cảm, chuyên giúp các cặp tình nhân giải quyết vấn đề! Làm kinh doanh tình cảm, không cần vốn đầu tư gì hết, mình có nguồn khách quen trên diễn đàn lúc xưa, đều có thể dẫn qua đây.”
"Nó giống như hợp pháp hóa, quy phạm hóa tiên nhân nhảy?”
"Không tính là tiên nhân nhảy chứ hả? Sau này đơn mình nhận đều là loại an toàn, đơn giản thôi, ví dụ như thử tính tình người bạn trai, kiểm tra độ ngoại tình của bạn trai …”
"Cũng có thể có dịch vụ chọc tức người yêu cũ, bà đi giả làm người yêu mới là được!” Từ Khả Tâm hứng khỏi tiếp lời, “Tiểu Kiều, không ngờ lúc ngủ bà cũng suy nghĩ làm sao để kiếm tiền, ý kiến này thật là hay quá!”
"Nhưng tình hình hiện nay ở Lục gia của tui không tốt, có thể không sử dụng được máy tính!"
"Không sao, cứ giao cho tui! Chiều nay về nhà tui đi đăng ký cửa hàng, sau này bà làm chủ tiệm, tui làm chăm sóc khách hàng, mình sẽ làm cho tiệm này làm ăn phát đạt. Đến lúc kiếm được tiền rồi thì bà không lo bị bắt nạt nữa!”
......
Bên ngoài cổng trường Nam Ảnh có một chiếc Maserati đang đậu.
Thẩm Thiếu Khiêm mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, tựa vào chiếc xe, dáng vẻ ung dung, mê hoặc, với gương mặt tuấn tú vô song.
Chẳng mấy chốc, đã có một đám các cô gái đứng xem.
"Tiểu Kiều, bà nhìn người đàn ông kia … có phải anh trong phòng tối qua không? Sao bản mặt của hắn ta lại ở đây, tui đi giúp bà cho hắn một bài học!” Từ Khả Tâm chỉ Thẩm Thiếu Khiêm, đang định xắn tay đi tới.
"Không cần đâu!" Kiều Hy ngăn cô lại. "Cô đánh không lại anh ta đâu."
"Đánh không lại cũng phải đánh, nếu không tui không nuốt nổi cơn giận này!”
Kiều Hy nhìn Thẩm Thiếu Khiêm một cái: “Anh ấy ghét tui như vậy, hôm qua lại thừa lúc tui ngủ động vào tui là vì muốn khiến tui khó chịu. Nếu tui thật sự khó chịu thì không phải trúng mục đích của anh ta rồi còn gì? Đối phó với thể loại này, cách tốt nhất là làm lơ hắn, mình đi thôi!”
Thẩm Thiếu Khiêm thấy Kiều Hy rõ ràng đã thấy anh, nhưng lại quay lại và đi theo hướng ngược lại, ngay lập tức anh khó chịu, cau mày và đuổi theo.
"Dừng lại!"
Kiều Hy lờ anh và tiếp tục bước về phía trước.
Thẩm Thiếu Khiêm tăng tốc bước chân, chặn trước mặt hai cô gái: “Tôi kêu cô đứng lại, không nghe thấy hả?”
"Thẩm đại thiếu gia, thì ra là anh đang nói chuyện hả?” Kiều Hy nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, dường như mới phát hiện ra anh, “Xin lỗi, lúc nãy tôi tưởng là chó sủa chứ?”
"Cô nói cái gì?" Thẩm Thiếu Khiêm giận dữ, “Dám chửi bổn thiếu gia là chó hả?”
"Một người đàn ông có thể động dục bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, không phải là chó thì là gì?"
"Tôi ngủ với cô đêm qua!" Thẩm Thiếu Khiêm cố ý khích cô, "Nếu tôi là chó, thì cô là gì?”
Bị … chó ... … !
Trong đầu Từ Khả Tâm từ từ xuất hiện mấy từ này, ngay lập tức cô tức giận.
Cô muốn giúp tiểu Kiều chửi lại, nhưng lại không biết chửi như thế nào?