Từ cái lần Lục Lập Tiêu đến đài phát thanh, giờ ai nấy trong đó đều sợ.
Ba người phụ nữ đã nói xấu Kiều Hy bây giờ đã bị đuổi ra khỏi ngành phát thanh, không bao giờ được thuê nữa. Trong đài phát thanh lại thuận theo yêu cầu của Lục Lập Tiêu, sắp xếp cho Kiều Hy hợp tác với một phát thanh viên khác.
Nghe nói người ta là phát thanh viên kỳ cựu của khung giờ vàng, rất có kinh nghiệm và năng lực.
Bây giờ bị sắp xếp để làm tiếc mục chọn nhạc giúp thính giả với Kiều Hy vào bữa trưa, chắc là tội cho phát thanh viên đó lắm nhỉ.
Tuy nhiên, với những bài học của những người trước, có ấm ức hay gì cũng có ai dám gì nữa.
Các người trong đài phát thanh bây giờ thấy Kiều Hy đều đi đường vòng qua cô ấy, tuy ngoài mặt không dám nói gì, nhưng sau lưng e rằng sẽ càng khinh bỉ cô cáo mượn oai hùm hơn.
Đầu tiên Kiều Hy đến phòng phát thanh để chuẩn bị, nhưng trong đầu cô chỉ toàn là câu nói lúc nãy của Lục Lập Tiêu.
Giữa họ không cần tình yêu?
Vậy thì còn gì nữa?
Bởi vì không cần tình yêu, nên tất cả đều không cần lao tâm lao lực, dù có chia lìa cũng không cần đau buồn.
Có phải anh đã chuẩn bị cho sự chia ly trong tương lai ngay từ đầu?
Điện thoại của Lâm Vi Du sáng nay, lại muốn hẹn anh ấy làm gì nữa?
Đối với những cô gái muốn tiếp cận anh ta, rõ ràng cô nào Lục Lập Tiêu cũng từ chối một cách rất dứt khoác.
Chẳng lẽ đối với anh ấy, Lâm Vi Du đó có gì đó khác sao?
Hay vì thời gian này, mẹ Lục nói lời gì bên tai anh ấy khiến anh ấy đã động lòng, đã có tâm tư gì rồi?
Lần trước trong nhà hàng, xem tình hình thì mẹ Lục thực sự thích Lâm Vi Du, đón cô ấy đến Lục gia ở, chắc là có ý muốn tác hợp họ với nhau rồi.
Kiều Hy cảm thấy đầu óc mình rối bời, suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại không có manh mối.
Điều đáng sợ nhất trong ngành người dẫn chương trình như họ là sự tách biệt giữa miệng và não.
Vì vậy, khi phát sóng tiết mục buổi trưa, Kiều Hy đã bị phân tâm nhiều lần trong khi trả lời điện thoại thính giả, không thể tiếp lời thính giả, còn mắc lỗi vài lần.
May mắn mà, Bạch Lộ, người dẫn chương trình chung với Kiều Hy rất có kinh nghiệm, nhanh chóng cứu cô mấy lần, khiến cô có thể tránh bị mất mặt và xấu hổ.
Chương trình kéo dài một tiếng rưỡi cuối cùng đã kết thúc, và Kiều Hy cũng tập trung trở lại hơn.
Cô thấy người phát thanh viên bên cạnh cô đứng dậy và định rời đi, liền nhanh chóng bước nhanh hai bước lên trước để bắt kịp cô ấy.
"Đợi đã, tiền bối Bạch Lộ, lúc nãy phát sóng trực tiếp … xin lỗi, cảm ơn cô.” Kiều Hy biết trạng thái hôm nay của mình không tốt, biểu hiện rất tệ, do vậy cảm thấy có lỗi.
Nghe vậy, cô gái trẻ đằng trước dừng lại, quay người lại, nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, trong ánh mắt có mang một chút khinh bỉ: “Cô cũng biết cảm thấy có lỗi sao?”
"Lúc nãy khi phát sóng, tôi mất tập trung rồi.” Kiều Hy biết lỗi của mình.
"Nếu cô đã xin lỗi tôi thì tôi cũng khuyên cô một câu. Nếu tâm tư đã không đặt ở việc dẫn chương trình và làm tiết mục thì đừng nên phí thì giờ nữa. Tôi biết người chóng lưng cho cô là Lục Tổng, cũng biết quyền thế của anh ấy, cô có thể lấy lời tôi nói với anh ta, nhưng điều này sẽ không ảnh hưởng đến việc đánh giá chuyên môn của tôi về cô, với tâm trạng của cô thì không thích hợp làm phát thanh viên”
Nghe vậy, Kiều Hy cúi đầu: "Cảm ơn vì lời nhắc nhở của cô.”
Bạch Lộ có lẽ là người duy nhất không sợ cô sau khi thấy Lục Lập Tiêu chóng lưng cho cô.
Vã lại những lời cô ấy nói là sự thật, không cố tình xúc phạm cô ấy, Kiều Hy sẽ không đi méc.
Chỉ là lời nói của Bạch Lộ đã khiến cô có chút suy ngẫm.
Nếu bản thân cô ngay cả phát thanh viên cũng làm không xong thì sau này cô ấy còn làm được gì nữa?
Như họ nói, ngoan ngoãn hầu hạ Lục Lập Tiêu, trông chờ anh ấy nuôi sao?
Nhưng mà người đàn ông đó thậm chí không thể cho cô tình yêu, ai có thể biết được cảm giác tươi mới của anh ấy có thể kéo dài bao lâu?
Sau khi rời khỏi đài phát thanh, Kiều Hy đến quán cà phê đối diện để uống cà phê.
Bây giờ cô vẫn không muốn về nhà, cô muốn đợi cho đến khi Lục Lập Tiêu đến đón cô ấy.
Nhưng cái mà cô gái đã đợi được, đó chỉ là một tin nhắn từ Lục Lập Tiêu nói rằng anh ấy không thể về ăn tối với cô được.
.
Kiều Hy thở dài, cô không muốn đi về.
Một mình cô ở trong căn nhà trống trãi đó, càng dễ dàng suy nghĩ lung tung hơn.
Cắn ống hút, cô gái lướt điện thoại một cách chán nản, cô thấy trạng thái wechat Từ Khả Tâm đăng hôm qua, gửi cho cô ấy một tin nhắn thoại qua, cô muốn hỏi họ hôm nay có đi đâu chơi không.
Ngay sau đó, Từ Khả Tâm đã trả lời cô.
"Tiểu Kiều, chúng ta đang ở Tinh Không Thiên Địa, bà qua đây mau đi!”
Giọng nói bên kia rất ồn ào, chắc là đang chơi rất vui vẻ.
Tinh Không Thiên Địa dạo gần đây mới mở một quán bar, giảm giá rượu năm mươi phần trăm, người đẹp miễn phí, đó thực sự là nơi tốt để đi.
Khi Kiều Hy đến đó, Từ Khả Tâm đã ở cùng với nhiều bạn cùng lớp, trong đó có cả Mễ Tây Tây.
.
Ngay khi thấy Kiều Hy đi đến, Mễ Tây Tây ngay lập tức chào đón nồng nhiệt: "Chị ơi, qua đây, qua đây ngồi này.”
Thực ra thì họ cũng không thân lắm, chỉ là gần đây, Mễ Tây Tây luôn muốn gần gũi với Kiều Hy.
Có lẽ bởi vì họ đều là những người phụ nữ được bao, nên có một loại tâm lý đi chung vì cùng cảnh ngộ.
Vã lại họ đều là đối tượng bị những sinh viên khác trong trường coi thường, nhưng vì Kiều Hy là hoa hậu của trường, đứng trên đầu ngọn gió, nên nhiều mũi giáo vỗn chỉa vào Mễ Tây Tây vô tình bị cô chặn lại.
Những người trong vòng nhà giàu thế hệ thứ hai như Lục Lập Tiêu hay quan thế hệ thứ hai như Mạch Vi Ni, tầng lớp thượng lưu, bình thường chỉ chào hỏi họ vì nể mặt người đàn ông, thật ra sau lưng rất coi thường những người như Kiều Hy với Mễ Tây Tây.
Vòng tròn bè bạn của phụ nữ cũng có một sự phân chia đẳng cấp rất lớn.
Vì vậy, những người như Kiều Hy, Từ Khả Tâm và Mễ Tây Tây, đều bị họ chặn bên ngoài vòng tròn bè bạn đó, nên họ buộc phải tự tổ chức nhóm chơi.
"Tiểu Kiều, bà đến đây, chú Lục của bà không ngăn cản hả?”
"Anh ấy tối nay không ở nhà."
"Thảo nào."
Từ Khả Tâm biết quá rõ về Kiều Hy.
Theo Lục Lập Tiêu hai năm nay, cô ấy thu tâm dưỡng tính rất nhiều.
Cũng không mấy ra ngoài chơi, về cơ bản cũng chỉ nói ngoài miệng thôi, ra ngoài thì đều là tuyệt đối không đụng nam giới.
"Tiểu Kiều, nhìn dj đó kìa, đẹp trai không?"
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn dj đang quay dĩa theo hướng Từ Khả Tâm chỉ, trên đầu đội nón kết, mặc thời trang đường phố trên người, nhìn sơ thì khá đẹp trai nhưng nhìn kỹ cũng chỉ được khoảng 7 điểm thôi.
"Thường thôi!"
Cô đã qua cái tuổi thích xu hướng đàn ông ăn mặc mát mẻ, theo trào lưu, bây giờ cô nhìn đàn ông đều lấy Lục Lập Tiêu làm tiêu chuẩn. Đồ tây với cà vạt, không có bất cứ những thứ như tóc ngang trán, không có bất cứ phụ kiện gì trên người, như vậy mới là đẹp trai. Vã lại thân hình phải tốt, mặc đồ thấy ốm, cởi đồ thấy cơ bắp, cơ bắp trên người phải đồng đều, gợi cảm khỏe mạnh, dựa vào rất có cảm giác an toàn.
Người đàn ông đó nhìn vào cảm thấy quá gầy, không có thể lực gì.
"Lần trước không phải bà nói với tui là đẹp trai sao? Sao bây giờ lại cảm thấy bình thường rồi?”
"Tui cũng nghe người ta nói là đẹp trai thôi, ai ngờ lời đồn nó nhảm vậy?”
Kiều Hy cầm ly cocktail trước mặt và nhấp một ngụm.
"Đúng vậy, không đẹp trai bằng anh Khiêm nhà em nữa.” Mễ Tây Tây nói hùa theo họ, “Em hôm nay vốn muốn câu một anh đẹp trai về chơi chơi nữa chứ.”
Nghe những lời của Mễ Tây Tây, Từ Khả Tâm mém phun hết rượu cocktail trong miệng mình ra: “Cô không phải đã có Thẩm đại thiếu gia rồi sao? Chơi trai một cách công khai như vậy không tốt lắm nhỉ?”
“Đâu có? Em rất trung tình với anh Khiêm, em chỉ thích mình anh ấy thôi, dù sao thì người đàn ông khác đều không đẹp trai bằng anh ấy. Chỉ có điều dạo này anh ấy có chút lạnh nhạt với em, đã ba ngày không đến trường tìm em rồi, em sợ anh ấy có người mới, muốn tìm một anh đẹp trai để kích thích chút dục vọng chiếm hữu của anh ấy. Một lát mấy chị nhớ chụp hình em với trai đẹp, gởi cho anh ấy giúp em nhe.” Mễ Tây Tây nói.
"Tôi mới không đi làm mấy chuyện này giúp cô."
"Chiêu này rất hiệu quả! Thấy chiếc vòng tay Cartier trên tay em không? Đồ mới nhất đó, là dùng cách này mà có được đó. Đàn ông mà, có lúc cần gõ một cái, anh ấy mới biết trân trọng mình. Em rất thích ánh mắt ghen tị của anh ấy sau khi bị chọc tức, còn ánh mắt muốn chinh phục em nữa, quá đẹp trai.”
Mễ Tây Tây nói một cách rất say mê, cô đụng Kiều Hy một cái: “Chị ơi, cái này chắc chị rất có kinh nghiệm nhỉ?”
"Tiểu Kiều khác với cô, Lục Tổng rất cưng chiều cô ấy, muốn gì được nấy.”
Muốn gì được nấy ư? Có lẽ vậy thật.
Kiều Hy nhìn xuống cổ tay trống rỗng của mình, Lục Lập Tiêu đích thực rất hào phóng với phụ nữ, nhưng mà anh ta không chủ động tặng quà cho cô ấy.
Vã lại Kiều Hy không có mong muốn theo đuổi hàng hiệu, cô ấy nhiều nhất cũng chỉ muốn những thứ như thức ăn vặt.
Vì vậy, cho đến bây giờ giữa họ không có tới một món quà để thể hiện tình yêu.
Đích thực không có tình yêu giữa họ!
Sau đó, Từ Khả Tâm vẫn đã giúp Mễ Tây Tây chụp ảnh cô trò chuyện với anh chàng đẹp trai ở quán bar để gởi cho Thẩm Thiếu Khiêm.
Và Kiều Hy thì ở một bên uống rượu, hết ly này đến ly khác, sự buồn tẻ đó ai cũng có thể cảm nhận được.
"Tiểu Kiều, tại sao bà không vui? Có chuyện gì xảy ra giữa bà với Lục Tổng hả, tụi bà lại cãi nhau hả?”
"Không."
"Vậy thì sao vậy?”
"Khả Tâm, tui tỏ tình thất bại rồi!"
"Ừ?"
Chưa kịp đợi Từ Khả Tâm hỏi thêm, đột nhiên một cánh tay lớn của một người đàn ông gõ nhẹ trên bàn trước mặt Kiều Hy: “Người đẹp, tưởu lượng tốt lắm? Anh em chúng tôi muốn mời cô qua đó uống một ly.”
Nghe vậy, Kiều Hy hơi ngẩng đầu lên, cô thấy trước mặt cô là một người đàn ông thân hình to lớn, trông có chút hung hăn.
Lại nhìn về phía họ, có khoảng năm sáu nam nữ, trong đó có một thanh niên khá ưa nhìn, mặt mày tám điểm, thân hình chín điểm, đang nhin cô với ánh mắt chơi chơi.
"Xin lỗi, tôi không rảnh!"
"Cô ở đây cũng là uống rượu sầu thôi? Tôi thấy cô đâu có gì làm, đâu giống không rảnh đâu?”
"Tôi có thời gian hay không là do tự tôi quyết định, chứ không phải do anh thấy!” Kiều Hy nhấn mạnh.
"Đúng vậy, bên chúng tôi đang chơi vui vẻ, anh đừng làm phiền tụi tui nữa.” Từ Khả Tâm cũng giúp đỡ cô nói, đám người kia nhìn qua là biết không đứng đắng.
Nhìn chung, người ở cả Nam Thành đều biết Kiều Hy là người của Lục Lập Tiêu, thường thì cũng không ai dám đến bắt chuyện, mấy người này là ai thế nhỉ?
Người đàn ông kia dường như không có ý định rời đi, thường thì bị phụ nữ từ chối trong những trường hợp này sẽ rất mất mặt, ngữ khí anh ấy đã mang sự ép buộc: “Lâm thiếu gia chúng tôi vừa đến từ Thủ Đô, muốn tìm một người đẹp uống rượu chung, cô đừng làm mất mặt Nam Thành đó.”
Thì ra đến từ Thủ Đô, thảo nào dám đến bắt chuyện.
"Thủ Đô đến thì sao chứ? Ai nể mặt anh, chúng tôi không để mắt tới.” Từ Khả Tâm nói.
"Cô ..."
Người đàn ông to lớn đó chắc đang muốn chửi người khác rồi, nhưng lúc này, người thanh niên ngồi đối diện bỗng đứng dậy và bước đến.
Đối phương đặt một ly rượu trước mặt Kiều Hy, sau đó thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, chân xếp chéo: “Không sao, tôi có thời gian, cô không muốn qua đó thì tôi qua đây uống với cô được không?”
"Không cần!"
Kiều Hy không thích có một người đàn ông xa lạ ngồi gần như vậy, chỉ muốn đi đến bên phía Khả Tâm, ai ngờ khi cô vừa đứng dậy thì cảm thấy có cái gì đó lướt qua mông cô ... Người đàn ông đó đã sờ mông cô một cái!