Trong phòng ngủ rộng rãi theo phong cách châu Âu, chỉ có một chút ánh sáng màu vàng ấm áp của chiếc đèn ngủ nhỏ.
Ánh sáng lờ mờ của hoàng hôn, như thể phủ lên mọi thứ trong nhà bằng một tấm màng mỏng. Loại ánh sáng này vừa đủ che đi nét mặt đỏ vì căng thẳng không thể xua đi của cô gái.
Kiều Hy lấy ra những bộ quần áo có mục đích đặc biệt mà lúc trước Kiều gia gởi qua cho cô, cô đứng trước gương đã thử hết bộ này đến bộ khác cả tiếng đồng hồ rồi, nhưng cuối cùng cô chọn bộ kính đáo nhất!
Váy siêu ngắn, ngang ngực màu đen, ở bụng có một lỗ hình giọt nước để lộ rốn. Vị trí ngực rất thấp, trang trí bằng một cái bóng lông trắng, sau mong cũng có một cái trang sức giống vậy, giống như cái đuôi nhỏ vậy.
Thật xấu hổ quá đi!
Nhưng so với mấy cái thiết kế kỳ cục, lộ bộ phận nhạy cảm thì bộ này ổn nhất!
Kiều Hy nhìn vào chính mình trong gương một hồi lâu, cô vẫn không thể chấp nhận hình tượng như vậy của mình, lại lấy một bộ áo khoát ngủ trắng từ tủ quần áo ra khoát lên người, cô nghĩ hay thôi khoang, đợi có dũng khí hơn rồi mới mặc cho anh ta xem vậy!
Cô gái lại lấy ra thứ cô mua trước đó từ chiếc túi màu hồng.
Một ngọn nến màu tím, một cái chai nhỏ!
Đây là chủ tiệm giới thiệu cho cô mua, nói rằng nó có thể làm cho kích thích tố của nam giới tăng lên, rất là hiệu quả.
Kiều Hy không quan tâm đến mấy cái quản cáo gì mà làm tăng kích thước cậu nhỏ, Kiều Hy chỉ sợ cô làm không đủ tốt, có lẽ cái này thích hợp với anh ta!
Đi một vòng phòng ngủ, cuối cùng cô đặt cây nến trên bàn cạnh giường, quỳ xuống, cẩn thận đốt nến, ngay lập tức ngửi thấy một mùi hương mờ nhạt xuất hiện cùng ngọn lửa.
Tương tự như hương thơm hoa oải hương, ngọt ngào, dễ ngửi!
Không biết đó có phải là do căng thẳng hay không, Kiều Hy cảm thấy rằng máu của cơ thể cô dường như bắt đầu nóng lên.
Cô gái thấp thỏm nắm cái chai nhỏ kia trong tay, ngồi trên mép giường, người cứng đờ, chờ đợi!
Lục Lập Tiêu tan ca lúc sáu giờ, chắc khoảng hai mươi phút nữa sẽ về tới!
Trong hai mươi phút đó, Kiều Hy đã không làm gì khác ngoài cổ vũ cho chính mình!
Sau khi trải qua buổi sáng, cô gái vẫn rất sợ hãi về chuyện đó.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc không bị tên khốn đó xâm phạm, mà bản thân cô lại tự nguyện cho Lục Lập Tiêu, trong lòng cô lại cảm thấy tốt hơn!
Nhưng so ra thì Lục Lập Tiêu về nét mặt, ngoại hình đều rất tốt. Vã lại trong tương lai cô còn phải ở đây trong khoảng thời gian dài, cho anh ta rồi thì cuộc sống ở đây của cô sẽ tốt hơn!
Kiều Hy bây giờ không có lý tưởng hay tham vọng gì cao xa cả, cô vừa sinh ra thì đã được định sẵn số phận ti tiện. Nhiều lần, số phận đã chuẩn bị sẵn cho cô nhiều cạm bẫy nhiều chiếc lồng từ sớm, cô đã vùng vẫy, đem sự không cam tâm, nhưng cuối cùng cô bị dày vò đến sức cùng lực kiệt, như vậy nhiều lần, cô thật sự đã rất mệt mỏi!
Điều mà một cô gái có thể nghĩ đến là tiếp tục sống tốt, để nhứng đứa trẻ mồ côi trong trại trẻ mồi côi sống tốt.
Khi đối mặt với sự sống và cái chết, những thứ khác hoàn toàn không quan trọng nữa!
Hai mươi phút sau, cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài một cách đúng giờ.
Khi Kiều Hy nghe thấy âm thanh mở cửa, lưng cô hơi cứng lại, siết chặt tay.
Lục Lập Tiêu đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng chỉ có ánh đèn vàng mờ ảo, anh hơi cau mày, anh vươn ra để nhấn mở đèn lớn.
“Ê, đợi đã! Đừng bật đèn!” Kiều Hy chặn anh lại trong hoảng loạn và nắm lấy tay anh.
"Sao vậy?"
Người đàn ông chạm vào ngón tay cô, nó rất nóng, và lòng bàn tay của cô gái đầy mồ hôi.
"Cô lại lên cơn sốt hả?”
Lục Lập Tiêu tay ra để sờ trán cô, trán không nóng, nhưng má cô rất nóng!
Khuôn mặt của Josh đã đỏ, nhưng có những ánh đèn mờ che lại khiến cô có thể bình tĩnh tâm trí mình.
Lấy tay Lục Lập Tiêu ra khỏi trán, Kiều Hy nắm lấy ngón tay của anh, không buông ra, kêu một tiếng yếu ớt như muỗi kêu, “Anh rể …”
“Ơi, chuyện gì?” Lục Lập Tiêu nhìn thấy hành vi bất thường của cô và hỏi, "Gây họa gì rồi hả?”
"Không có!" Kiều Hy lắc đầu và lấy can đảm để nhìn anh ta. "Bây … bây giờ anh muốn xài em không?”
Khi nói xong, cô ngay lập tức cúi đầu xuống, cô muốn biến thành một củ hành để vùi đầu xuống đất.
Trời ơi, sống bao nhiêu năm, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nói ra một câu xấu hổ như thế.
Nghe vậy Lục Lập Tiêu liếc nhìn ngọn nến bên cạnh giường, và ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm trên cơ thể cô. Mắt anh lóe sáng lên: "Cô muốn cho tôi?”
Anh hỏi cô có muốn cho anh không, ném vấn đề lại cho cô!
Kiều Hy cũng không biết một cô gái nên trả lời thế nào!
Cô đã đề ra, đương nhiên là quyết định rồi, không thể nào nói không muốn được. Nhưng nếu nói muốn … lại thấy dường như cô đã quá chủ động!
Nếu Lục Lập Tiêu nói không muốn, từ chối cô, như vậy thì mất mặt biết nhường nào?
Vã lại phẫu thuật của tiểu Tím không thể đợi được, ngay cả khi anh ta không muốn, cô cũng phải làm trong hôm nay, cô nhất định phải lấy được tiền.
Kiều Hy nghĩ lại rằng cô không nên hỏi quá nhiều, cô nên trực tiếp ôm lấy anh ta lúc anh ta mở cửa, như vậy sẽ đỡ xấu hổ hơn!
Haizz, vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ!
Kiều Hy đang nghĩ về việc hay là đi vào phòng tắm cởi hết quần áo của mình, rồi bước ra là xong, nhưng bị Lục Lập Tiêu cản lại, không đi được!
Người đàn ông cầm lấy cằm của cô gái bằng một tay, buộc cô nhấc cái khuôn mặt nhỏ sắp được chôn vào ngực lên, đối mặt với anh.
"Cô không phải nói định đợi nửa tháng sao? Tại sao tự nhiên muốn cho rồi vậy?”
“Vậy … anh có muốn lấy không?” Cô gái không thể trốn tránh, chỉ cắn môi dưới, nhìn anh với một chút giận dữ.
Trong quá khứ, nhiều phụ nữ đã chủ động dâng cho anh đến tận giường, cũng có nhiều người thích sử dụng cách này!
Hương thơm, mặc bộ đồ ngủ khiêu gợi, dùng nhiều cách khác nhau để khiêu gợi anh.
Lục Lập Tiêu đó giờ đều không thèm nhìn thì đã ném ra ngoài!
Sau vụ việc bảy năm trước, anh lại bị ám ảnh, anh không thích nhìn thấy một người phụ nữ khỏa thân trước mặt anh, và cực kỳ ghê tởm với chuyện nam nữ, đừng nói đến chuyện làm một mình.
Tuy nhiên, Kiều Hy cho anh một cảm giác khác.
Cô ấy thanh thoát, xinh đẹp, nhút nhát, giống như tình đầu, luôn khiến Lục Lập Tiêu nghĩ về những chuyện đã xảy ra trước năm đó.
Hãy nghĩ về cô gái tinh khiết và xinh đẹp như cô ... lúc chưa gặp đại họa!
Một người phụ nữ như cô cũng giống như một mảnh giấy trắng, để anh ấy muốn hiểu, muốn khám phá, phát triển.
"Muốn!"
Người đàn ông trả lời vui vẻ, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, và nhìn cô với vẻ mặt cháy bỏng: "Cô biết phải làm gì không?"
Cô gái đứng trước mặt anh ta móc những ngón tay với nhau, lắc đầu, xong lại gật đầu: "Như những gì chúng ta đã thấy ngày hôm đó, bạn gái của bác sĩ Đường ư?”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu hơi vểnh môi lên, gật đầu với cô: "Qua đây, để tôi xem cô thông minh đến đâu, đã học được bao nhiêu!"
Những lời của người đàn ông dường như có phép thuật, khiến Kiều Hy đỏ mặt tía tai.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt anh , bước hai bước, rơi vào suy nghĩ.
Cô nhớ rằng Tiến sĩ Đường với bạn gái anh ấy ngày hôm đó là đứng lên, bây giờ Lục Lập Tiêu đang ngồi trên một chiếc ghế. Nếu cô hôn anh ta, cô nên đi ra phía sau hay là nên giữ thành ghế của anh đây?
Ngay khi cô gái đang do dự, người đàn ông đã giơ tay ra kéo cô lại, để cô ngồi trên đùi anh.
Kiều Hy hơi sợ hãi, nắm chặt thành ghế một cách lo lắng, đôi mắt to của cô như đôi cánh bướm, chớp không ngừng.
Cô gái hít một hơi thật sâu, nhìn vào môi anh, nhìn vào cổ họng anh, lại nhìn vào đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, vẫn còn một chút sợ hãi.
"Anh ... anh có thể nhắm mắt lại không?"
"Được!"
Lục Lập Tiêu nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của cô và nhắm mắt lại.
Anh có thể cảm thấy cô gái đang nhìn chằm chằm một cách lo lắng và tiến lại gần.
Cách anh khoảng một centimet, cô dừng lại.
Người đàn ông đang chờ đợi, nhưng cô ấy dường như đang cố gắng vượt qua những trở ngại, không tiến đến trước, không ổn định.
Khoảng cách như thế này rất khiến người khác bực bội!
Lục Lập Tiêu có thể cảm thấy hơi thở của cô lan rộng trên mũi và môi trên, ấm áp, nóng bỏng, mềm mại, giống như móng vuốt của con mèo bước trên lòng bàn tay, ngứa, nhưng không đã.
Sau hai phút chờ đợi, cô gái không có cử động gì, Lục Lập Tiêu thật sự không chịu nổi nữa, tự mình anh tiến đến, chủ động hôn lên môi cô.
Hôn một người phụ nữ đối với anh cần yêu cầu tâm lý chiến thắng phản ứng sinh lý lạnh nhạt, rất hiếm hoi, lần này Kiều Hy đã khơi gợi được anh ta!
Người phụ nữ nhỏ bé này, không chạm vào anh ta mà đã khơi gợi được anh ta rồi?
Có thể do sợ hãi, môi cô gái có chút lạnh, nhưng rất mềm mại, giống như cái chạm vào các món thạch.
Tâm lý không hài lòng, anh ta muốn nhiều hơn nữa!
Cảm thấy động thái của người đàn ông hơn nữa, Kiều Hy mở to mắt ngạc nhiên, không bao giờ nghĩ rằng hôn sẽ là như thế này.
Cả người cô như tê liệt, và cô khẽ khẽ mở miệng, không dám từ chối.
Tình hình hiện tại bị đảo ngược, người đàn ông mở mắt, cô gái nhắm mắt trong lo lắng và sợ hãi.
Bàn tay nhỏ run rẩy để tìm đai lưng của mình, mở ra, Kiều Hy cởi áo choàng ngủ ra.
Lục Lập Tiêu nhìn thấy bộ đồ cô đang mặc, đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên, ôm eo cô bước lên giường.
Cô gái lo lắng nắm chặt ra giường dưới cơ thể cô, mở mắt ra, nhìn Lục Lập Tiêu cởi bỏ áo vest, cởi nút áo sơ mi, rồi bắt đầu tháo đai lưng quần.
“Có biết phải làm gì tiếp theo không?” Anh hỏi cô.
"Em không biết nữa!" Kiều Hy nói một cách thành thật.
Nghe những lời đó, Lục Lập Tiêu hơi cắn môi và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: "Tôi sẽ dạy cô sau!"
Mùi hương trở nên dày hơn, nó như đang kéo dài ở mũi của Kiều Hy, cô cảm thấy rất nóng, cô gật đầu như thể đang bị cám dỗ, để mặc cho Lục Lập Tiêu chỉ dẫn cô.
Cô ngồi xuống và đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: "Anh ... anh rể ..."
"Ừ?"
Người đàn ông trả lời một tiếng, giọng khàn khàn, quyến rũ quyến rũ, dường như đã bị cô khiêu gợi.
“Anh đã nói trước đây… Nếu em làm tốt, anh sẽ cho em tiền. Câu nói này còn hiệu lực không?” Cô ngước nhìn anh và hỏi.
Nghe vậy, ánh mắt Lục Lập Tiêu như từ quấn trí trở lại rõ ràng, lông mày anh nheo lại: “Cô muốn xin tiền tôi?”
"Em cần năm vạn!”
"Vậy nên, đêm nay cô chủ động như vậy là vì điều này? Cô nghĩ một lần của cô trị giá chỉ có năm vạn thôi sao?”
Kiều Hy nghe giọng của Lục Lập Tiêu, giường như anh đang tức giận.
Nhưng cô không biết tại sao anh ta giận dữ, cũng không biết nên trả lời như thế nào.