"La lên? Kêu người đến tôi có thể nói là cô quyến rũ tôi, dù sao thì đây là phòng của tôi, cô nghĩ xem mọi người sẽ tin ai?” Lục Mộng Thái nói một cách tự tin.
Kiều Hy bây giờ mới biết, anh ta rõ ràng đã đào sẵn bẫy đợi cô nhảy xuống.
Lục Mộng Thái lao về phía cô, cô gái phản ứng, né ra một cách nhanh chóng.
Nhưng để người đàn ông nắm lấy cánh tay cô, kéo cô về phía giường.
"Em yêu, anh đã nghĩ về em từ rất lâu rồi. Lúc trước nhìn em tắm không thành, tối nay anh phải thưởng thức mới được!”
"Hóa ra là cái bóng đen bên ngoài cửa sổ phòng tắm là anh? Cái camera lỗ kim trong phòng tắm cũng là của anh phải không?” Kiều Hy hỏi.
"Đúng vậy! Camera không quay được gì cả, lần này để anh coi trực tiếp nhé?”
Lục Mộng Thái nói xong, anh không thể chờ đợi mà đè lên cô gái.
Kiều Hy đá vào thân dưới anh, đứng dậy mở cửa.
Nhưng thấy rằng cánh cửa đã bị khóa, cô chỉ có thể đập mạnh cửa: "Cứu tôi với, người đâu!”
"Cô điên rồi hả? Kêu người tới trong phòng của tôi là không tốt cho cô đâu!”
"Không tốt thì thôi, còn hơn bị anh làm nhục!”
Kiều Hy liếc nhìn anh ta, tiếng gõ cửa và la hét cầu cứu càng lớn hơn.
Trong một thời gian ngắn, người Lục gia đều tụ tập tại sảnh của tòa nhà phụ.
Khi Diêu Phụng Nghi nghe thấy âm thanh từ tòa nhà phụ, chỉ thấy Kiều Hy mặc bộ đồ ngủ đứng giữa đám đông, đang bị mọi người chỉ vào mình.
"Cái quái gì đang diễn ra vậy?"
"Bà Hai, bà đến đúng lúc lắm! Hôm nay Mỹ Vân không có ở nhà, người phụ nữ này mặc bộ đồ ngủ đến phòng tôi muốn quyến rũ tôi!” Lục Mộng Thái tranh giành vu khống Kiều Hy.
Nghe vậy, Diêu Phụng Nghi cau mày, đi đến cô gái và hỏi: "Có phải vậy không?"
"Không!" Kiều Hy nhìn lên và biện hộ, “Là anh ấy nói đứa bé con của anh ấy khóc nhiều, dẫn con đến đây, còn muốn làm nhục con!”
"Nói bậy, rõ ràng là cô muốn quyến rũ tôi! Tiểu Bảo trong phòng bà vú ngủ ngon, sao tôi nói nó khóc nhiều được?”
"Nếu tôi thực sự quyến rũ bạn, thì tại sao tôi lại phải hét lên cứu mạng rồi gõ cửa phòng ầm ầm như vậy?” Kiều Hy hỏi.
"Đó là bởi vì cô quyến rũ không thành, sợ tôi nói cho cậu biết, nên mới vừa ăn cướp vừa la làng như vậy!”
Lục Mộng Thái đã suy nghĩ sẵn những lời này để đối phó với cô, nói như sự thật vậy.
Lục Mộng Tình cũng nói theo: “Đúng vậy, anh tôi làm sao có thể để mắt tới cô được chứ? Kiều Hy, danh tiếng của cô ở trường vốn không tốt, bà Hai có thể đi điều tra xem, thời cấp ba cô ấy đã giang díu với nhiều học sinh nam rồi, trên cơ bản những người giàu có Nam Thành đều có giang díu với cô ấy! Cô ấy trước đây còn quyến rũ bạn trai con nữa.”
"Sao cô không nói bạn trai cô thật ra là bạn trai tôi? Tôi bỏ anh ấy rồi thì tuyệt đối không thể nào để mắt tới anh ấy nữa!” Kiều Hy ngẩng cao đầu, nói một cách ngạo mạn.
Lúc này, Trình Mỹ Vân đi đánh bài về, vừa nghe nói thì lập tức xông ra, tát Kiều Hy một cái: “Con hồ ly tinh này, trước đây thấy cô liếc mắt đưa tình với chồng tôi, không ngờ còn nhân lúc tôi không ở đây quyến rũ lão ấy, tôi còn chưa chết, mấy người ai nấy đều để mắt tới lão ta?”
Kiều Hy né tránh không kịp, bị cô cho một bạt tai, má cô ửng đỏ dấu tay bốn ngón riêng biệt.
Mặc dù cô thường bị người ta vu oan, nhưng cô sẽ không chịu bị đánh oan uổng.
Cô gái không cam tâm thể hiện sự yếu đuối, cô giơ tay lên và ‘bát bát’ hai lần, cô trả đũa Trình Mỹ Vân bằng hai cái tát.
"Xin lỗi, mắt tôi vẫn chưa mờ đến nỗi mà để mắt tới ông chồng khốn nạn của cô, nói chi đến quyến rũ hắn!”
"Cô ..." Trình Mỹ Vân bị cô đánh tới ngây người, lập tức cô ấy giận dữ: “Con hồ ly tinh dám đánh tôi, tôi đánh chết cô!”
Trình Mỹ Vân giơ tay lên định đánh lại, nhưng lần này bị Kiều Hy nhanh chóng nắm cổ tay lại.
Lục Mộng Tình thấy vậy, nhanh chóng giúp đỡ: “Chị dâu, em tới giúp chị!”
Một người phụ nữ còn được, nhưng để đối phó với hai người phụ nữ cùng một lúc, Kiều Hy rơi vào thế bất lợi.
Cánh tay cô bị Lục Mộng Tình nhéo một cái, đầu tóc cô rối tung lên.
Nhưng hai người kia cũng không khá hơn là mấy.
Lục Mộng Tình bị cô ấy tát một cái, đầu tóc Trình Mỹ Vân dường như bị cô nắm kéo muốn rớt ra.
"Dừng tay cho tôi!” Bà Lục cắt ngang cuộc tranh cãi của họ, kêu người kéo Lục Mộng Tình và Trình Mỹ Vân ra, “Hãy nhìn các người xem? Không có quy tắc gì cả!”
Ngay lập tức, Diêu Phụng Nghi quay sang nhìn Kiều Hy, khuôn mặt duyên dáng, cao sang đầy vẻ khinh miệt.
Nhiều lần tôi nghe nói rằng danh tiếng của Kiều Hy không tốt, thậm chí chính tai bà nghe cô ấy nói những lời xằng bậy trong phòng của Lập Tiêu nên lần này bà nghi ngờ Kiều Hy đầu tiên.
"Vốn coi cô hầu hạ được cho Lập Tiêu, Lục gia tôi không định bạc đãi cô. Ai ngờ cô không thay đổi gì, Lập Tiêu mới chỉ ở riêng với cô có mấy ngày, cô đã chịu không nổi đi dụ dỗ người đàn ông khác rồi?”
"Bác, con không có dụ dỗ anh ấy! Những điều con nói lúc nãy đều …”
"Im đi!" Diêu Phụng Nghi quát cô, “bây giờ bắt quả tang tại trận mà còn ngụy biện? Mộng Thái là người của Lục gia, nó không thể nào vu khống cô! Cô còn dám xảo biện, tôi chỉ có thể kêu người lấy gia pháp.”
Nghe vậy, Kiều Hy liếc một vòng, cô lập tức hiểu ra!
Họ không thực sự quan tâm đến sự thật, cái họ quan tâm là danh tiếng của Lục gia.
Ở đây đều là người của Lục gia, chỉ có cô ta là một người ngoài, đương nhiên vụ việc là lỗi của cô ta rồi.
Kiều Hy không giải thích vô ích nữa: “Nếu bác cứ muốn suy nghĩ như vậy thì con cũng không có gì để nói nữa! Nhưng con vốn không phải người của Lục gia, dựa vào đâu chịu gia pháp Lục gia các người?”
"Tốt, cô có tính cách như vậy, tôi nhốt cô vào phòng tạp vật, ngày mai gửi trả về Kiều gia! Để Kiểu Liên Kim dạy dỗ đứa con gái tốt của ông ta!” Diêu Phụng Nghi nói với uy nghi của bà Lục.
Cuối cùng, Kiều Hy bị nhốt vào phòng tạp vật ở tầng hầm.
Nơi đây lạnh lẻo và ẩm ướt, nhưng may mắn thay có người quản gia tốt bụng lấy chăn cho cô: “Kiều tiểu thơ, cô sao lại cự với phu nhân? Đêm nay thiếu gia có công chuyện chưa về, ở đây cũng không ai giúp được cô.”
Hóa ra Lục Lập Tiêu không có ở nhà, chả trách không gặp anh ấy.
Nếu anh ta ở đó, liệu anh ta có để người khác ở Lục gia bắt nạt mình không?
Câu hỏi này, Kiều Hy suy nghĩ cả đêm.
Tuy nhiên, cô không biết rằng Diêu Phụng Nghi đã dặn mọi người trong nhà là không được nhắc tới chuyện tối nay với người ngoài, cũng như không được nói với thiếu gia.
Cô ấy có kế hoạch riêng của mình, Nếu Kiều Hy sớm muộn gì cũng thành một rắc rối thì chi bằng nhân cơ hội này trả con bé về Kiều gia.
Ngay khi Diêu Phụng Nghi xử lý hết mọi thứ và chuẩn bị về phòng ngủ thì Diêu Tân Viễn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô: “Bà cô, con bé lúc nãy thì ra là người của Lục gia hả?”
Nghe cậy, Diêu Phụng Nghi trừng mắt không hài lòng cới anh ta, Diêu Tân Viễn vội sửa lại: “Là cô gái bị bà phạt lúc nãy đó!”
"Cô ta được Kiều gia gởi đến.”
"Là gởi cho chú chơi đó phải không? Không ngờ Nam Thành lại có lệ tiến cung gái đẹp nữa hả, chú con chơi chưa? Nhất định là cực phẩm phải không?”
Diêu Tân Viễn nhất thời vui mừng, nói chuyện với bà mà như đang nói với đám bạn bè của anh.
Nghe vậy, Diêu Phụng Nghi cau có: “Tôi chuẩn bị ngày mai đưa trả cô ta về Kiều gia!”
"Đừng mà, chú chơi chán rồi thì bà cho con đi.”
"Mày đang nói cái gì vậy?" Diêu Phụng Nghi nhìn anh.
"Bà, con cầu xin bà mà, bà ban cô ấy cho con đi! Con bảo đảm sau khi bà cho cô ấy cho con, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời bà với mẹ con, ba tháng này không gây rắc rối nữa!” Diêu Tân Viễn nài nỉ.
Nghe vậy, ánh mắt Diêu Phụng Nghi lóe lên sự suy nghĩ.
Diêu Tân Viễn đến đây ngày nào cũng đi la cà với đám bạn không ra gì của nó, bà không thể khống chế được.
Cứ như vậy thì sơm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, tới lúc đó biết phải nói sao với cha mẹ nó đây.
Nếu đem Kiều Hy cho nó, để nó thu lại ý tưởng, cũng cắt đứt suy nghĩ của Lập Tiêu, dường như cũng là một ý hay.
"Đợi bà suy nghĩ chút đã!”
"Bà còn suy nghĩ gì nữa? Bà hai, nếu bà không cho con, con chỉ có thể đi ra ngoài quậy thôi.”
"Thằng nhóc .. con dám đe dọa bà?”
"Không dám không dam, nhưng tính khí của con bà cũng nghe qua rồi đó, ba mẹ con cũng không thể ngăn cản con! Bà cũng muốn con đến Nam thành gây rắc rồi cho bà mà phải không?” Diêu Tân Viễn xoa xoa tay của mình, “Vì vậy, bà cho con con bé đó đi? Dù sao thì chú họ cũng bỏ rồi, ai chơi không phải chơi?”
"Được rồi, đừng phiên bà nữa, nửa đêm nửa hôm mà. Ngày mai coi thái độ của Kiều gia như thế nào rồi tính!”
"Cả cái Nam Thành này, chỉ cần một câu nói của chú con thì ai dám cãi lời? Con coi như bà đã hứa rồi nha!”
Diêu Tân Viễn không đạt được câu trả lời vừa ý của mình thì sẽ không thôi.
Lần này nỗ lực của anh ta không bị uổng phí.
Thật không ngờ cô bé mà anh ta đã tìm kiếm từ lâu lại là người của chú mình, lần này còn không thành của mình sao?
......
Sáng sớm hôm sau, cánh cửa nhà tạp vật nơi Kiều Hy bị nhốt được đẩy ra.
Cô gái bị ánh nắng mặt trời chói vào đột ngột mà dụi mắt mấy cái, chỉ thấy quản gia đứng trước cửa: “Kiểu tiểu thơ, cô ra đây đi!”
Nghe vậy, Kiều Hy gõ vào đôi chân đang tê của mình, chóng tay đứng dậy: “Trương quản gia, khi nào tôi được gửi trả về Kiều gia vậy?”
"Cái này ... phu nhân không có nói, hay là cô ra ăn sáng trước?"
"Không cần đâu." Kiều Hy lắc đầu: "Lục Lập Tiêu … Anh ta có về chưa?”
"Cậu chủ về vào nữa sau của đêm khuya, bây giờ đi chạy bộ buổi sáng rồi!”
"Vậy anh ấy có nói gì trước khi đi chạy bộ không?” Kiều Hy hỏi đầy hy vọng.
"Cái này ... tôi không rõ nữa!”
Nghe vậy, đôi mắt đang lóe sáng của Kiều Hy tối hẳn.
Anh ấy đã về nhà tối qua, buổi sáng chạy bộ không gặp mình cũng không cảm thấy lạ, có vẻ như biết chuyện gì đã xảy ra tối qua?
Nhưng anh ta không nói một lời, anh ta thực sự không quan tâm đến cô nữa sao?
Kiều Hy đã bị nhốt một đêm rồi, bây giờ vừa mệt vừa đói, nhưng lại không dám đến sảnh để ăn.
Không có sự bảo vệ của Lục Lập Tiêu, cô ấy ở Lục gia chỉ như một con kiến nhỏ, ai cũng có thể bắt nạt hoặc dùng ngón tay đè chết, đâu có dám đến tiền sảnh mà giành ăn với voi.
Cô gái chỉ lê cái thân mệt mỏi của mình lên tầng hai, định lấy cặp sách mà đi học từ cửa sau.
Ai ngờ khi cô đến sân sau, cô thấy cái cà vạt cô tặng cho Lục Lập Tiêu hôm qua hiện đang trong thùng rác.