"Dù sao thì Phùng gia chúng tôi đều là người có danh tiếng, nếu sau khi kết hôn còn ở chung với tiểu tam thì sẽ khiến chúng tôi mất mặt!”
Nói đến đây, giọng điệu Phùng Uyển lại thay đổi, cô đặt tay mình lên tay Lục Lập Tiêu một cách mập mờ: “Vã lại, em dù sao cũng hiểu nhu cầu của đàn ông hơn con bé đó. Nên Lục Tổng sau này có bất cứ nhu cầu gì, em cũng có thể đáp ứng hết. Không tin … đêm nay mình có thể thử!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nheo mày, rút tay lại: “Không hài lòng!”
"Hả?" Phùng Uyển không hiểu anh ta đang nói gì.
“Không phải cô hỏi ấn tượng của tôi về cô sao?” Người đàn ông nhìn cô một cái, lấy khăn giấy trên bàn lau lưng bàn tay anh như thể đang lau thứ gì đó bẩn thỉu trên đó.
Cho đến khi những ngón tay đều đã được lau sạch, Lục Lập Tiêu đứng lên, đặt tiền và khăn giấy xuống: "bye!”
Người đàn ông để lại những lời lạnh lùng, quay lại và rời đi.
"Ê, Lục Tổng! Đợi đã ..."
Phùng Uyển không ngờ Lục Lập Tiêu lại không nể mặt cô đến như vậy, trên mặt lộ vẻ khó coi song lại nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng người đàn ông đã sải bước đi đến bên ngoài, cũng không đưa cô về nhà, tự lên xe lái xe đi.
Quả nhiên anh lạnh như những tin đồn, không thông cảm với phụ nữ, nói chi đến phong độ đàn ông lịch sự gì.
Đây là nét hấp dẫn độc đáo của Lục Lập Tiêu, sự lạnh lùng thờ ơ của anh ta sẽ khiến phụ nữ phải ngước nhìn, lại mong muốn chinh phục anh ta.
Phùng Uyển phát hiện cô ấy lại càng muốn kết hôn với anh hơn. Càng muốn … đuổi cô gái bên cạnh anh ta đi!
Vì vậy, Phùng Uyển lấy điện thoại của mình ra, gọi một cú cho Diêu Phụng Nghi.
Bên này --------
Khi Kiều Hy và Từ Khả Tâm chăm sóc cho tụi nhỏ xong thì đã là tám giờ tối rồi.
Ra khỏi bệnh viện, Từ Khả Tâm chỉ nhìn xung quanh, khi cô ấy nhìn thấy chiếc Bentley đầu ở đầu đường của Lục Lập Tiêu, ánh mắt cô ấy lóe lên niềm vui không thể tả: “Tiểu Kiều nhìn xem, anh rể bà đến đón mình kìa!”.
Kiều Hy nhìn theo tay của cô ấy, thấy chiếc xe của Lục Lập Tiêu, trong mắt lóe lên một chút nghi ngờ: “Bây giờ anh ta không phải đang coi mắt sao, tại sa lại đến đây vậy?”
"Còn phải hỏi nữa? Chắc chắn là phát hiện ra không thích người phụ nữ đó mà thích bà rồi!”
Miệng của Từ Khả Tâm hơi vểnh lên, lộ ra một chút đắc ý mà chỉ có mình cô ấy hiểu, nhanh chóng dẫn Kiều Hy qua đó.
Gõ vào cửa sổ chỗ ngồi ghế lái phụ, ngửi thấy mùi thuốc lá tỏa ra từ trong xe.
Lục Lập Tiêu nhìn thấy hai cô gái nhỏ ở bên, anh ta nhấn tắt điếu thuốc trong đầu ngón tay: "Lên đi!"
Từ Khả Tâm đảo mắt, đẩy Kiều Hy vào vị trí ghế lái phụ. Cô ấy ngồi ở phía ghế sau.
Nhận thấy rằng khi cô gái ngồi vào vị trí ghế lái phụ, trán cô hơi nhăn, Lục Lập Tiêu liền mở cửa sổ để làm tiêu tan khói thuốc bên trong xe.
"Anh rể, lúc náy tiểu Kiều trong bênh viện cứ nói nhớ anh! Thấy anh đi coi mắt với người phụ nữ khác, cô ta rất là đau lòng, đến nổi không ăn nổi cơm. Bây giờ anh chịu đến đón tụi em, chắc chắn là vì không hợp với người phụ nữ kia phải không?”
Từ Khả Tâm vốn là một người nói nhiều, vừa lên xe là cứ nói chuyện với Lục Lập Tiêu.
Nghe vậy, Kiều Hy liếc nhìn cô ấy một cách khó hiểu: "Tui nói nhớ hồi nào?”
"Da mặt của tiểu Kiều chúng ta mỏng, cô ta nói không có nói là không có nói, coi như em chưa nói gì!” Từ Khả Tâm ra dấu như kéo dây kéo tại miệng của mình.
Kiều Hy: "..."
Bị Khả Tâm nói như vậy, dường như đúng là có chuyện đó vậy. Nếu như cô tự tranh luận thì có vẻ như tự mình đang che dấu vì sợ.
Cô gái này thường không thông minh lắm, nhưng sao khi bẩy mình thì lại rành như vậy!
Kiều Hy giận dữ, duỗi tay ra ghế sau, nhéo cô ấy một cái, đau đến Từ Khả Tâm nghiến răng. Sau đó Từ Khả Tâm nắm lấy cánh tay của cô, phản công, đẩy cô đến người đàn ông ở ghế lái xe.
Sự đùa giỡn của hai cô gái bị Lục Lập Tiêu nhìn thấy từ kính chiếu hậu, khiến người khóe môi đàn ông hơi cong lên.
Và chiếc môi cong đó bị Kiều Hy bắt gặp.
Anh ta ... đang cười?
Lục Lập Tiêu là con người tương đối hướng nội, anh ta cười cũng im lặng như vậy.
Nhưng từ anh mắt có thể thấy tâm trạng anh ta rất tốt, nên anh ta hết giận cô rồi?
Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu và cẩn thận hỏi: "Anh rể ... anh coi mắt Phùng tiểu thư đó kết thúc nhanh vậy sao?”
"Phải!" Người đàn ông trả lời một tiếng, giọng vẫn lạnh lùng và mờ nhạt.
Anh ta thường trong giai điệu này, nhưng nói chuyện với Kiều Hy đã là một ân đức lớn rồi, nó chứng minh rằng ai đó đã hết giận.
“Hai người nói chuyện như thế nào? Vẫn ổn chứ?” Kiểu Hy tiếp tục.
Xét cho cùng, sự phát triển của cả hai liên quan đến khi nào cô ta bị gửi trả về cho Kiều gia nên cô ta phải hỏi thăm.
"Không tốt!"
Xem ra dường như kết thúc không được vui, Kiều Hy an ủi: “Không sao, cô này không hài lòng, còn cô khác mà! Em thấy trên tay bác gái có rất nhiều hình của các thiên kim tiểu thơ mà, chắc sẽ tìm ra một người thích hợp!”
Nghe những lời đó, khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng, nhìn sang cô ta: "Cô hy vọng tôi đi coi người tiếp theo?”
"Ờ ..."
"Đương nhiên là không muốn rồi” Từ Khả Tâm giành trả lời của Kiều Hy, “tiểu Kiều sợ anh để mắt tới đối tượng coi mắt nào đó mà bỏ rơi cô ta kìa!” “Tui lo sợ hồi nào …”
"Tui biết, bà xấu hổ, không dám nói trước mặt người mình thích, vậy coi như tui chưa nói!” Từ Khả Tâm ngắt lời cô, sẵn tiện ngắt luôn những lời giải thích của cô ta, ra dấu kéo dây kéo trên miệng mình một lần nữa.
Kiều Hy: "..."
Từ Khả Tâm khi được đưa về đến trước cổng nhà, cô cố tình dụ Kiều Hy xuống xe trước, nắm bắt thời cơ nói chuyện với Lục Lập Tiêu: “Anh rể, tiểu Kiều của chúng ta rất nhút nhát. Cô ta thích một người đàn ông thì cứ để trong lòng, không muốn nói ra … lúc này cần người đàn ông chủ động một chút, anh hiểu chứ?”
Thấy rằng ánh mắt của Lục Lập Tiêu hơi thu lại chút, chắc là đã hiểu rồi, Từ Khả Tâm mới yên tâm xuống xe.
Haizz, để tác hợp đoạn nhân duyên tốt này cho tiểu Kiều, cô ấy có thể nói là đã lo lắng hết mức.
Trên đường về nhà, khi trên xe giảm một người, không khí im lặng hẵn.
Lục Lập Tiêu im lặng, Kiều Hy cũng không nói gì, bầu không khí im lặng đến mức có chút bối rối.
Người đàn ông mở radio trên xe, đúng lúc đang có chương trình tư vấn tình cảm ban đêm.
Thấy rằng Kiều Hy lắng nghe, Lục Lập Tiêu không đổi kênh. Chương trình vừa đến tiết mục nhận cuộc gọi của khán giả, một nữ sinh học năm cuối cấp cấp ba, gọi đến chương trình nói rằng cô yêu thầy dậy toán của mình, hỏi người mc rằng cô ấy có nên tỏ tình không?
"Nếu là cô, thì cô sẽ nói gì?” Lục Lập Tiêu đột nhiên hỏi cô.
"Hả? Anh hỏi em hả?” Mắt Kiều Hy lóe lên một sự nghi ngờ, sau đó đặt mình vào vị trí mc và trả lời, “Em sẽ khuyên cô gái đó không nên tỏ tình!”
"Lý do là gì?"
"Em sẽ phân tích cho cô gái đó nghe, tình cảm là một việc rất tốn thời gian và ảnh hưởng tinh lực. Cô gái năm nay học cuối cấp cấp ba, là một năm quan trọng quyết định tương lai của cô ấy, không nên bị phân tâm bởi những chuyện này. Vã lại nếu cô ấy tỏ tình thì kết quả mà cô ta nhận được chỉ có thể là một kết quả khiến người ta thất vọng.”
"Tại sao?” Lục Lập Tiêu hỏi tiếp.
"Anh nghĩ xem, thầy giáo dạy toán của cô ấy nếu quan tâm thành tích và tương lai của cô ấy thì chắc chắn sẽ vì không ảnh hưởng thành tích và tương lai của cô ấy mà từ chối lời tỏ tình của cô ấy. Lúc đó cô ấy nhất định sẽ rất đau lòng!”
"Còn nếu thầy giáo cô ấy đồng ý thì sao?”
"Điều đó cho thấy thầy giáo đó vì một chút thoải mái nhất thời của mình mà không lo cho tương lai của cô gái đó, cũng không lo cho cảnh mà cô gái ấy phải đối mặt, cũng không xem xét áp lực tương lai giúp cô ấy. Chứng tỏ người thầy dậy toán mà cô ấy coi như nam thần chỉ là một thằng đàn ông tồi, đây cũng không phải là một kết quả khiến người ta thất vọng sao?!”
"Vì vậy, sự lựa chọn tốt nhất của cô ấy là để những tình cảm này của mình sang một bên, Dù sao thì chuyện yêu đương thời học sinh đại đa số cũng xuất phát từ tác dụng của hóc môn, rất dễ vì một bộ áo quần, một động tác mà nảy sinh cảm giác đối với người khác giới, đồng thời nó cũng dễ ngụi lạnh, phai mờ
Nên tốt hơn hết là nên dùng một năm thời gian để nhìn rõ một người đàn ông, cũng tự nhận rõ cảm xúc của mình. Nếu một năm sau cô ấy phát hiện mình vẫn rất thích người thầy đó, thì có thể tỏ tình với người ấy được rồi! Đến lúc đó dù có bị từ chối đi chăn nữa thì ít nhất không ảnh hưởng đến tương lai!”
Lắng nghe phân tích của Kiều Hy, Ánh mắt Lục Lập Tiêu hơi thu lại.
Anh càng ngày càng cảm thấy rằng cô gái này có những ý tưởng trưởng thành không phù hợp với tuổi của mình.
Có thể do môi trường sống từ nhỏ của cô, khiến cô lúc nào cũng phải xem xét kỹ lưỡng, và việc gì cũng phải đặt lợi ích lên hàng đầu.
Không còn có một trái tim ngây thơ, thuần khiết, nhưng vẫn giữ được cái sự lương thiện, sẵn sàng gánh vác trách nhiệm chăm sóc trẻ mồ côi trong trại … Tính cách của cô rất mâu thuẩn nhưng cũng rất dễ thương.
Trong chương trình phát sóng, mc cũng thuyết phục cô gái lo học trước, không nên yêu sớm. Tuy nhiên, cô ấy phân tích hay bằng Kiều Hy.
Sau khi phân tích, radio bắt đầu phát nhạc.
Một bài hát tên là "Thị trấn cổ tích ", Josh lắng nghe rồi hát theo điệu.
"Tôi nghe nói rằng Bạch Tuyết đang chạy trốn, cô bé khăn đỏ đang lo lắng về con sói, tôi nghe nói rằng nam tước thích Alice, con vịt con xấu xí sẽ trở thành một thiên nga trắng ..."
Giọng của cô gái ngọt ngào và sắc nét, rất dễ nghe, khiến Lục Lập Tiêu không khỏi nhìn cô: "Cô thích bài hát này?”
"Không có chuyện cổ tích trong thế giới của em, nhưng em thích nghe nhịp điệu nhanh của các bài hát. Cuộc sống đã khổ cực như vậy thì thế giới tưởng tượng tươi đẹp một chút cũng hay!”
Cô gái mỉm cười khi nói điều này, nhưng nhìn nụ cười mạnh mẽ của cô, người đàn ông cảm thấy thương xót cô hơn.
Ánh mắt anh quét qua một nhà hàng Trung Hoa bên đường, Lục Lập Tiêu dừng xe: “Xuống xe, đi ăn chút đồ!”
"Nhưng tôi em đói!"
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhìn cô: “Còn nói dối? bạn cô nói cô chưa ăn tối!”
"Em … em ăn rồi, Khả Tâm nói bậy đó!”
“Muốn bị phạt?” Người đàn ông liếc nhìn cô một cái.
"Ờ, không muốn! Em ăn là được chứ gì?”
Kiều Hy bây giờ đã biết được ý nghĩa của chuyện 'sói đến rồi’ là gì?
Trước đây, cô đã nói dối quá nhiều với Lục Lập Tiêu, khiến người đàn ông này thà tin vào lời nói dối không có logic ‘Vì anh ta đi coi mắt mà cô đau lòng đến ăn không nổi cơm tối’ của Khả Tâm mà không tin vào cô.
Vì vậy, cuối cùng, Kiều Hy đã buộc phải ăn một phần há cảo, hai phần chả giò, với một bát lớn canh đậu phụ tôm tươi!
Trên đường về nhà, cô gái ôm cái bụng no căn của mình, khuôn mặt nhìn như đang muốn chết.
Cô no đến muốn nôn mửa, lại muốn đi vệ sinh.
Tuy nhiên, điều cô không nghĩ tới là, về đến nhà lại không đi vệ sinh ngay đucợ, còn có một ải khó qua trước mặt.
Diêu Phụng Nghi ngồi trong phòng khách, thấy Lục Lập Tiêu và Kiều Hy về cùng lúc, sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn thẳng vào Kiều Hy: “Tiểu Hy, nghe nói hôm nay con làm phiền việc coi mắt của Lập Tiêu rồi?”