Nếu trước kia cô ta vẫn chưa chắc chắn cô ấy là cô gái đêm đó thì bây giờ cô ta có thể khẳng định rồi!
“Thư ký Tần?” Cấp dưới không hiểu vì sao đột nhiên cô ta lại dừng bước bèn lên tiếng nhắc nhở: “Cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”
Tần Lộ Khiết đưa giấy tờ trong tay cho cấp dưới: “Anh đưa tài liệu này cho tổng giám đốc Tông trước đi, lát nữa tôi sẽ qua.”
“Vậy ngày mai cô tới nhé.” Vì người biết tiếng nước này thật sự là ít, mặc dù Lâm Tử Lạp không có kinh nghiệm làm việc nhưng cô biết tiếng nước A là đủ rồi.
Lâm Tử Lạp đứng lên, hơi khom người: “Cảm ơn.”
Cô vui mừng ra khỏi phòng phỏng vấn, cô vừa ra thì Tần Lộ Khiết đi vào.
“Người phụ nữ vừa nãy không đạt yêu cầu ứng tuyển, không được nhận.”
“Mặc dù cô ấy không có kinh nghiệm làm việc nhưng cô ấy biết…”
“Lời tôi nói không có tác dụng phải không?” Tần Lộ Khiết hơi nghiêm nghị.
Cô ta là thư ký của Tông Triển Bạch, còn là bạn gái của anh, có khả năng sẽ trở thành mợ chủ của nhà họ Tông, ai dám đắc tội chứ?
Mặc dù nhân viên phỏng vấn cảm thấy tiếc nhưng vẫn đồng ý.
“Vâng.”
Lâm Tử Lạp ra khỏi toà cao ốc, lòng đầy vui vẻ, cô cảm thấy đã nhìn thấy hy vọng của cuộc sống.
Cuộc sống đang dần dần đi vào quỹ đạo từng chút một.
Cô gọi taxi ở bên đường rồi về nhà họ Lâm.
Taxi nhanh chóng dừng trước cửa biệt thự nhà họ Lâm, cô trả tiền rồi xuống xe.
Rồi nhẹ nhàng đi vào.
Trong phòng khách, Thẩm Thanh Anh mặc áo ngủ bằng tơ, dáng người thon thả xinh đẹp ngồi trên sofa.
Nhìn thấy Lâm Tử Lạp, bà ta nhướn đôi lông mày tinh xảo: “Ô, đây chẳng phải Lâm Tử Lạp sao?!”
Ánh mắt Lâm Tử Lạp dừng trên vòng ngọc ở cổ tay Thẩm Thanh Anh, cô cau mày, chiếc vòng đó cô đã nhìn thấy trong chiếc hộp trang sức của mẹ khi còn nhỏ, mẹ nói đó là đồ bà ngoại để lại cho mẹ.
Bây giờ lại rơi vào tay Thẩm Thanh Anh.
Lâm Tử Lạp đè nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng: “Tôi tới tìm Lâm Viên Trung.”
Thẩm Thanh Anh có bộ móng tay rất tinh tế, không hề nâng mí mắt lên: “Gả cho một người thọt, chắc hẳn cuộc cống cũng không dễ chịu nhỉ?”
“Chuyện này không nhọc bà hao tâm tổn trí.” Lâm Tử Lạp nhàn nhạt nói, cô hỏi lại: “Lâm Viên Trung có nhà không?”
Thẩm Thanh Anh ngước mắt lên, quan sát Lâm Tử Lạp một lượt: “Nhìn như quả cà lép thế kia, người thọt nhà họ Tông chắc cũng chướng mắt cô nhỉ?”
Lâm Tử Lạp không khỏi cười lạnh, giờ khắc này cô lại hơi cảm kích Tông Triển Bạch cố ý giả què thì cô mới có cơ hội trở về.
Nếu biết Tông Triển Bạch không thọt, liệu bà ta có hối hận vì không gả con gái mình đi không?
Xét về Tông Triển Bạch thì anh thật sự đẹp trai, có năng lực lại giàu có.
Là đối tượng của biết bao người phụ nữ theo đuổi.
Lâm Viên Trung không ở đây, cô cũng không muốn lãng phí thời gian không cần thiết với Thẩm Thanh Anh.
Cô xoay người rời đi, khi tới cửa lớn thì có một chiếc xe dừng lại trước cửa, Lâm Tử Lạp biết chiếc xe này, là xe của Lâm Viên Trung.
Tài xế nhanh chóng mở cửa xe, Lâm Viên Trung bước xuống thì thấy Lâm Tử Lạp đứng ở cửa, nghĩ tới khả năng cô tới đòi của hồi môn của Trang Kha Nguyệt thì sắc mặt ông ta trầm xuống, không đợi cô lên tiếng đã nói trước: “Muốn lấy của hồi môn của mẹ cô, cũng được, cô phải giúp tôi một chuyện.”
Lâm Tử Lạp nhíu mày: “Ông nói chỉ cần tôi gả vào nhà họ Tông thì ông sẽ trả đồ của mẹ lại cho tôi!”
Lâm Viên Trung hừ lạnh một tiếng: “Vì sao tôi lại muốn cô gả vào nhà họ Tông? Vì nó giúp ích cho nhà họ Lâm, nhất là trong sự nghiệp!”
Lâm Tử Lạp tức đến mức toàn thân run rẩy: “Sao ông có thể không giữ lời như thế, ông… có còn được coi là đàn ông không?!”
“Quả nhiên là thứ không có giáo dục!” Sắc mặt Lâm Viên Trung khó coi: “Tao là ba mày mà mày lại nói với tao như thế à?”
Lâm Tử Lạp cảm thấy lạnh, người lạnh, lòng còn lạnh hơn!
Ông ta vậy mà lại lật lọng!
“Muốn lấy đồ thì bảo Tông Triển Bạch giao quyền khai phá vịnh Tiên Thuỷ cho tôi, tôi sẽ trả cho cô.” Nói xong Lâm Viên Trung đi qua cô vào trong sân, khi cách Lâm Tử Lạp vài bước thì dừng lại: “Miếng đất đó rất quan trọng với tôi, chỉ cần cô thuyết phục được Tông Triển Bạch giao nó cho tôi thì tôi sẽ trả toàn bộ đồ mà ban đầu mẹ cô mang theo lại cho cô, bao gồm cả cây đàn dương cầm quà sinh nhật mà mẹ tặng cho cô.”
Lâm Tử Lạp không thể ngờ được Lâm Viên Trung lại vô sỉ như vậy!
Ông ta không giữ lời hứa, Lâm Tử Lạp cũng không hề tin ông ta.
Muốn lấy những thứ kia lại e là chỉ có thể nghĩ cách khác.
Lâm Tử Lạp nheo mắt, miếng đất ông ta muốn có được nằm trong tay Tông Triển Bạch…
Nếu muốn nắm điểm yếu của Lâm Viên Trung thì xem ra cô phải dành thời gian cho người “chồng mới cưới” này rồi.
Nhưng cô phải bắt đầu từ đâu đây?
Mặc dù hai người có thân phận vợ chồng nhưng còn xa lạ hơn cả người dưng.
Lâm Tử Lạp về nhà rồi vẫn chưa nghĩ ra cách, lại còn nhận được điện thoại thông báo không được nhận vào làm.
“Chẳng phải khi ấy anh đã nói ngày mai tôi tới đi làm sao?” Lâm Tử Lạp sốt ruột.
“Thật ngại quá, chúng tôi không thể nhận cô, cô không phù hợp với điều kiện trúng tuyển của chúng tôi.” Nói xong đối phương cúp máy.
Lâm Tử Lạp nhìn điện thoại, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.