Mục lục
Mê Vợ Không Lối Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Trạm và Tần Nhã ngồi gần cửa sổ, trêи bàn có vài chiếc cốc trống không, xem có vẻ như đã ngồi từ lâu rồi.

Tô Trạm mệt mỏi phong trần, nhìn thấy bọn họ tiếng đến thì nhào đến mất cả hình tượng: “Mọi người cuối cùng cũng về rồi, chúng em chờ mãi.”

Thẩm Bồi Xuyên ghét bỏ đẩy ra: “Lạc đường à? Sao lâu thế?”

Nói là xuất phát từ sớm rồi, theo lý thuyết thì phải đến nơi từ lâu rồi chứ.

Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn ta liếc nhìn về phía Lâm Tân Ngôn đi về hướng Tần Nhã, sao lại lôi cả cô ấy theo vậy?

Tên nhóc này làm gì người ta rồi?

Tô Trạm đang phiền não, không chú ý tới ánh mắt mập mờ của Thẩm Bồi Xuyên. Lúc đến đã bị bà nội tóm được, cứ phải hỏi lúc nào thì kết hôn, không thì sẽ không thả cho đi.

Hắn nói bừa cuối năm nay kết hôn thì mới được thả ra.

Cho nên mới đến muộn.

Vấn đề chủ yếu là hắn còn chẳng có bạn gái chính thức nào cả.

“Đừng nói nữa, còn không phải là do bà nội à.” Xem dáng vẻ khổ não của Tô Trạm, Thẩm Bồi Xuyên biết ngay nguyên nhân.

Nhà họ Tô mặc dù không phải là hào môn đại gia gì nhưng cũng coi như là dòng dõi thư hương. Tuy nhiên ba mẹ Tô Trạm đã mất sớm, chỉ còn lại bà nội, bây giờ Tô Trạm cũng là một người đàn ông gần ba mươi rồi, bà nội sốt ruột chuyện hôn sự của hắn cũng là chuyện bình thường.

“Lại giục rồi à?” Thẩm Bồi Xuyên vỗ vai Tô Trạm.

“Cũng không phải.”

“Kia không phải là có sẵn ư?” Thẩm Bồi Xuyên hạ cằm xuống, cách đó không xa, Tần Nhã đang ôm Lâm Tân Ngôn không buông tay: “Cuối cùng em cũng gặp được chị rồi. Trong khoảng thời gian chị mất tích, em lo lắng lắm, sợ chị gặp nguy hiểm. Chị nói xem, lần này chúng ta về nước, nguy hiểm mà kϊƈɦ thích thật.”

“Thôi, đừng lo lắng, không phải chị không sao rồi à?” Lâm Tân Ngôn vỗ vai cô.

Tô Trạm nhìn về phía Tần Nhã, nhếch miệng: “Cô bé này không tồi, nhưng mà khó thông đồng đấy.”

“Thủ đoạn của cậu còn không thu phục được con gái à?” Thẩm Bồi Xuyên trêu ghẹo.

Tô Trạm trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Em là người không có nhân phẩm thế à?”

“Ha ha.” Thẩm Bồi Xuyên cười một tiếng, nghĩ thầm lúc này lại là người tốt nhỉ, trước đó ai là người ngày nào cũng thay phụ nữ như thay quần áo thế.

Nhưng mà Thẩm Bồi Xuyên biết, cậu ta đều là chơi đùa, không hề nghiêm túc.

“Đúng rồi.” Thẩm Bồi Xuyên ôm lấy cổ hắn, kéo qua một bên thì thầm: “Anh phát hiện Cảnh Hạo và…”

“Ba, bọn họ đang nói gì vậy?” Lâm Nhụy Hi ghé vào vai Tông Cảnh Hạo đang đứng nhìn hai người đứng bên cửa sổ xì xào bàn tán cách đó không xa.

“Mặc kệ họ.” Tông Cảnh Hạo ôm cô bé lên lầu.

Lâm Tân Ngôn đi giúp Tần Nhã kéo vali: “Đường xá xa xôi, chắc là mệt rồi, đi lên nghỉ ngơi một chút.”

“Vâng.” Tần Nhã không cho Lâm Tân Ngôn kéo vali giúp mình: “Để em tự kéo là được.” Cô đưa tay sờ đầu Lâm Hi Thần: “Tiểu Hi.”

“Dì Tần, tại sao dì lại đi cùng chú kia thế?” Lâm Hi Thần nhất thời nhìn thấy ánh mắt Tô Trạm đang nhìn Tần Nhã.

Lúc đầu Lâm Tân Ngôn cũng muốn hỏi, sao bọn họ lại đến cùng nhau.

“Anh ta đến tiệm nói với em là tìm được chị rồi, em vội đi gặp chị nên theo tới. Chị không ở đó, tiệm chẳng nhận đơn hàng nào, chẳng có khách gì cả.” Tần Nhã hơi thất vọng, cảm thấy năng lực mình còn chưa đủ. Cô tiếp hai người khách, tuy nói rằng hài lòng với thiết kế của cô nhưng lại nói không có chỗ nào độc đáo cả, về sau cũng không chốt đơn.

Hiện tại Ellen đang trông tiệm, cô mới đến đây được.

Lâm Tân Ngôn vỗ vai cô an ủi: “Không sao, rồi sẽ tốt hơn.”

Đợi đến lúc cô mời được vị sư phụ vải the hương vân kia, không sợ không làm ăn được.

Tần Nhã nói với Lâm Tân Ngôn về những chuyện đã xảy ra ở tiệm trong khoảng thời gian này, hai người vừa lên lầu vừa nói chuyện.

Buổi tối, Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp một bữa tối phong phú, bày tiệc mời khách cho Tô Trạm và Tần Nhã.

Lâm Nhụy Hi gắt ngủ, nhất định đòi Tông Cảnh Hạo ôm: “Ba ba, ôm con đi ngủ.”

Cô bé rất biết làm nũng, ôm cổ hắn không buông, ngọt ngào gọi: “Ba ba.”



Tông Cảnh Hạo hôn lên khuôn mặt của con gái, làm gì còn ý muốn cự tuyệt nữa, trái tim cũng bị cô bé đun chảy rồi.

Tông Cảnh Hạo nói thầm bên tai Lâm Tân Ngôn: “Tôi đưa con bé lên trước.”

Lâm Tân Ngôn gật đầu.

Sau khi Tông Cảnh Hạo đi, Lâm Tân Ngôn gắp thức ăn cho con trai. Lâm Hi Thần ăn một miếng rồi cũng để đũa xuống, trượt xuống khỏi ghế: “Con ăn xong rồi.”

Muốn tự trở về phòng, hiểu chuyện như người lớn vậy, Lâm Tân Ngôn không yên tâm: “Mẹ đi lên với con.”

“Không cần đâu ạ. Cũng không phải không có người đi theo con.” Cậu bé chỉ hai vệ sĩ đằng sau lưng.

Hà Thụy Trạch chưa có tung tích, Tông Cảnh Hạo lo hắn ta lại ra tay từ con và Lâm Tân Ngôn nên lúc nào cũng bắt vệ sĩ đi theo.

“Chị dâu đừng thế chứ, tụi em đường xá xa xôi đến tìm chị mà chị lại bỏ mặc tụi em vậy sao?” Tô Trạm tủi thân nhìn Lâm Tân Ngôn: “Dù sao chị cũng phải nể mặt em đã không ngại vất vả mà đưa Tần tiểu thư đến đây cho chị chứ, em mời chị một ly nhé?”

Lúc đầu cậu ta muốn nói, chị nên mời em một ly, nhưng cô là vợ của Tông Cảnh Hạo nên cậu ta không dám để cô mời.

Cho nên đổi giọng thành mình mời cô một ly.

Lâm Tân Ngôn nhìn Tô Trạm rồi nhìn Thẩm Bồi Xuyên và Tần Nhã, nhận ly rượu Tô Trạm đưa tới, cười nói: “Ly này tôi mời mọi người, trong thời gian tôi không có ở đây, cảm ơn mọi người đã chăm sóc những người bên cạnh tôi thay cho tôi.”

Cô uống một hơi cạn sạch, rượu đế rất mạnh, uống hết chợt cay đến mức đau cả cuống họng, cô nhíu mày, đặt ly rượu xuống, cầm ly nước trắng uống một ngụm, làm dịu sự khó chịu.

Tô Trạm nháy mắt: “Chị dâu tửu lượng tốt ghê, em cũng cạn.”

Rượu đã uống rồi, Lâm Tân Ngôn nghĩ đến hai đứa trẻ liền nói: “Mọi người tiếp tục, tôi đi lên trước.”

Tô Trạm giữ chặt cô: “Chị dâu à, Tông Cảnh Hạo đúng là không có nhân tính. Không chỉ bắt nạt chúng em mà còn không coi chúng em là người nữa cơ. Nỗi khổ trong lòng này, em không dám nói.”

Tô Trạm “khóc lóc kể lể” cáo trạng Tông Cảnh Hạo.

Lâm Tân Ngôn: “…”

Cái này mắc mớ gì đến cô chứ?

“Hắn thật sự mất nhân tính vậy ư?” Lâm Tân Ngôn nhìn Tô Trạm quấn lấy cô không buông tay như một con chó nhỏ.

Tô Trạm quệt miệng, dùng sức khẽ gật đầu, còn chỉ về phía Thẩm Bồi Xuyên bắt hắn ta chứng minh cho mình: “Không tin thì chị hỏi anh ta đi.”

Biết rõ cậu ta cố ý quấn lấy Lâm Tân Ngôn uống rượu, Thẩm Bồi Xuyên giả vờ không nghe thấy, quay đầu về phía Tần Nhã, quan tâm hỏi thăm: “Đi đường có mệt không?”

Tần Nhã lắc đầu: “Không mệt.”

“Tên nhóc kia có bắt nạt em không?” Thẩm Bồi Xuyên có ý riêng.

Tần Nhã cúi đầu, mấp máy môi lắc đầu: “Tô tiên sinh rất quan tâm tôi.”

“Anh xem đi, xem đi, em là loại đàn ông chỉ biết bắt nạt phụ nữ thôi sao? Thẩm Bồi Xuyên, anh quá là coi thường em rồi!” To Trạm đứng lên, chỉ vào Thẩm Bồi Xuyên: “Các người phủi ʍôиɠ một cái là đi, cục diện rối rắm ném lại hết cho tôi.”

Tô Trạm vốn không hề say, cố ý giả vờ dáng vẻ say khướt, lôi kéo Lâm Tân Ngôn nói mãi cũng không cho cô đi, còn phàn nàn với cô rằng mình vất vả thế nào, kỳ thực là cố ý nói những ngày cô mất tích, Tông Cảnh Hạo lo lắng đến nhường nào: “Chị biết không? Chị mất tích, em phải đưa Cảnh Hạo đi tìm chị khắp nơi, về sau biết chị đang ở đây, anh ta dẫn theo Thẩm Bồi Xuyên đến, nhét em vào B thị, xử lý mấy cái chuyện rối tinh rối mù của Hà Thụy Lâm, nhưng mà chị yên tâm, em đã xử lý xong xuôi rồi, cô ta đừng mơ tạo nên sóng gió gì nữa…” Tô Trạm tiến gần về phía Lâm Tân Ngôn hơn: “Cô ta phạm tội giết người, không sống được.”

Lâm Tân Ngôn cảm xúc phức tạp nhìn Tô Trạm, nội tâm như dời sông lấp biển. Ban đầu là Hà Thụy Lâm uy hϊế͙p͙ cô ra mặt vì an nguy của hai đứa trẻ, vì sự an toàn của con, cô rơi vào bẫy của Hà Thụy Lâm, bị Hà Thụy Trạch khống chế.

Tông Cảnh Hạo có thể chạy đến nơi đây tìm cô, cô đã rất bất ngờ.

Không nghĩ tới, hắn còn ra tay đối phó với Hà Thụy Lâm.

Tô Trạm rót rượu cho Lâm Tân Ngôn, cũng rót đầy cho mình: “Em giúp chị ân tình lớn như vậy, chị có phải nên uống một ly với em không?”

Lâm Tân Ngôn biết cậu ta cố tình nói cho cô nghe, bưng ly rượu lên: “Các người quả đúng là anh em tốt.”

Tô Trạm sững sờ, cố ý giả vờ không nghe hiểu.

Tần Nhã ở một bên nhìn đến sốt cả ruột, rõ ràng Tô Trạm cố ý ép Lâm Tân Ngôn uống rượu.

Cô muốn thuyết phục, lại bị Thẩm Bồi Xuyên giữ chặt, cố ý ngăn lại: “Tần tiểu thư, cô mang theo Tô Trạm tới, đoạn đường này chắc mệt mỏi lắm, cảm ơn cô đã đưa thằng em trai không ra gì này của tôi đến đây an toàn.”

Nói rồi, hắn nhét vào tay Tần Nhã một ly rượu.

Tần Nhã: “…”



Lý do này cũng gượng ép quá đi?

“Có thể…”

“Cảm ơn Tần tiểu thư.” Thẩm Bồi Xuyên không cho Tần Nhã kẽ hở từ chối nào, nói cảm ơn trước.

Khiến cho cô không thể không uống.

Cách làm của Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm quá rõ ràng, Lâm Tân Ngôn không biết cũng khó, cô cũng không bài xích việc say một lần: “Là các người nghĩ như vậy, tôi và Tông Cảnh Hạo kỳ thật không tốt như bề ngoài vậy đâu…”

Tô Trạm nhìn Thẩm Bồi Xuyên, cô gái này vậy mà lại nhìn thấu được dụng ý của họ?

Hai người yên lặng thu tầm mắt lại, giả vờ ngây ngốc: “Chị dâu nói gì vậy, chị và Cảnh Hạo là duyên phận trời định, trời đất tác hợp.”

Lâm Tân Ngôn cười cười: “Nói duyên phận thì có, nhưng cái khác thì khó.”

Bị định thông gia từ thuở bé, chẳng phải là duyên phận ư.

Tô Trạm cẩn thận từng li từng tí: “Chị còn đang giận lúc trước anh ấy ly hôn với chị à?” Bỗng nhiên Tô Trạm đổi đề tài, nói: “Là em, em cũng giận, ly hôn vì cô gái khác, em tuyệt đối không tha thứ cho anh ấy.”

Rất nhanh, ngữ khí của Tô Trạm mềm xuống: “Nể tình hai đứa nhỏ, cho anh ấy một cơ hội đi?”

Lâm Tân Ngôn uống một hớp rượu, chuyện phức tạp trong đó, bọn họ không hiểu.

Sở dĩ cô không toàn tâm toàn ý tiếp nhận Tông Cảnh Hạo, không phải là bởi vì lúc trước ly hôn, dù sao lúc đó ai cũng không thích ai, chỉ là bị một ước định của đời trước trói buộc với nhau mà thôi.

Chỉ là cô không xác định được Tông Cảnh Hạo đối tốt với cô có phải là vì nể tình hai đứa trẻ không.

Cô không xác định, có phải mình đã thích hắn thật hay không.

Thích đến nhường nào mà thôi.

Chuyện tình cảm, cô không thích bị người khác bình phẩm từ đầu đến chân: “Về sau, không được như thế này nữa, lần sau tôi sẽ giận đấy.”

Thẩm Bồi Xuyên trừng mắt liếc Tô Trạm, hắn nhìn thấy quan hệ của Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn không bình thường, bèn nói chuyện này với Tô Trạm. Cậu ta liền nghĩ ra kế này, nói cái gì mà chuốc say Lâm Tân Ngôn, đưa lên giường Tông Cảnh Hạo, chuyện gì cũng giải quyết được.

Kết quả là bị người ta nhìn ra hết rồi.

Tô Trạm lúng túng cười, nhỏ giọng thầm thì: “Phụ nữ thông minh quá sẽ khiến người ta không thích.”

“Các người uống rượu với Tần Nhã đi, tôi về xem Tiểu Hi và Tiểu Nhụy.” Lâm Tân Ngôn nói rõ, Tô Trạm cũng ngại không muốn dây dưa.

Chỉ có thể nhìn Lâm Tân Ngôn rời khỏi.

Mãi sau Tần Nhã mới biết được Tô Trạm có ý ép Lâm Tân Ngôn uống rượu, nhưng sao lại uống thì cô không biết.

“Hai người làm vậy không tốt lắm.” Tần Nhã nhìn thoáng qua Tô Trạm: “Một người đàn ông lại ép phụ nữ uống rượu là một chuyện không có phẩm chất. May là chị lâm thông minh, liếc mắt đã nhìn ra quỷ kế của anh.”

Tô Trạm cảm thấy tủi thân vô cùng, không phải cậu ta đang giúp đỡ anh em sao?

Cô nhóc này cũng dám chỉ trích hắn à.

Hắn kéo ghế ra, đặt ʍôиɠ ngồi bên cạnh Tần Nhã: “Cô, biết cái gì? Hả, dám chỉ trích tôi?”

Hắn cố ý lại gần cô, lúc nói chuyện còn phun cả hơi rượu ra ngoài, đập vào mặt, cô nhíu mày: “Anh đi ra!”

“Đi đâu đây? Chỗ này rộng có từng này thôi.” Tô Trạm ghé sát vào cô, miệng càng gần sát mặt cô.

Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu, rõ ràng là Tô Trạm đang tán người ta, hắn ta không thể làm bóng đèn được, bèn lặng yên không tiếng động đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Tân Nhã thấy mọi người đều đi cả, cũng muốn đi thì lại bị Tô Trạm giữ chặt.

“Đừng đi, uống với tôi…”

“Anh bị tâm thần à, thả tôi ra…”

Thẩm Bồi Xuyên đóng cửa lại, nói không chừng thằng nhóc này cuối năm có thể kết hôn thật.

Kỳ thật, Tần Nhã không tồi, trẻ tuổi, dáng dấp cũng thanh tú.

Lâm Tân Ngôn lên lầu, Lâm Nhụy Hi và Lâm Hi Thần đã ngủ, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cửa kính khép hờ không đóng chặt, cô nhẹ nhàng đẩy, cửa liền mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK