“Chừng nào thì con có thời gian, khi nào thì đi?” Tông Triển Bạch nói.
Trong lòng Tông Triển Bạch tán thành việc Tông Ngôn Hi và Trang Kha Nguyệt đi ra ngoài du lịch cho khuây khỏa.
Nhân dịp này có thể điều chỉnh lại bản thân.
“Con vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho anh trai.” Tông Ngôn Hi nhìn về phía Tông Ngôn Thần, đôi mắt của anh ấy luôn khiến người khác phải lo lắng.
Hiện tại thị lực của Tông Ngôn Thần đã dần hồi phục, anh ấy cũng có thể nhìn thấy sự vật nhưng không rõ ràng cho lắm, cũng tương tự với tình trạng cận thị nặng.
Nhưng vẫn rõ ràng hơn nhiều so với trước đây.
Anh tự bưng bát cơm trước mặt lên, sau đó cầm đũa: “Anh đang dần dần khôi phục lại thị lực rồi, đừng lo lắng cho anh.”
“Anh cả, anh có thể nhìn thấy sao?”
Hành động này của Tông Ngôn Thần đã khiến mọi người trên bàn cảm thấy ngạc nhiên, tất cả đều tới vây quanh.
“Ngôn Thần, con có thể nhìn thấy.”
“Có thể nhìn thấy tay của em không?” Gia Văn huơ huơ tay trước mặt anh ấy, Tông Ngôn Thần đẩy ra: “Đừng có huơ tay lung tung trước mắt anh nữa.”
“Ngôn Thần, con thật sự có thể nhìn thấy sao?” Lâm Tử Lạp cố nén niềm vui mừng trong lòng.
Tông Ngôn Thần nói: “Vâng, nhưng vẫn không rõ cho lắm, có lẽ sẽ hồi phục hoàn toàn trong vòng mấy ngày nữa.”
“Có thể hồi phục là tốt rồi.”
Trang Kha Nguyệt cũng vui mừng theo.
Vì đôi mắt của Tông Ngôn Thần đã có chuyển biến tốt đẹp, cho nên bầu không khí áp lực trong gia đình sau sự ra đi của Trình Dục Ôn đã tan biến rất nhiều.
Ăn cơm xong, Tông Ngôn Hi đi ra ngoài: “Gia Văn, em tiễn chị đi.”
“Hôm nay đi luôn rồi à?”
“Ừ, tối hôm qua chị đã mua vé máy bay rồi.” Tông Ngôn Hi chỉ vào rương hành lý: “Chị đã thu dọn xong rồi, em chỉ cần cho lên xe là được.”
Trang Gia Văn ngoan ngoãn kéo hành lý ra bên ngoài và cho vào trong xe, Tông Ngôn Hi nói với người nhà: “Mọi người đừng tiễn nữa, Gia Văn đưa con ra sân bay là được, chuyến bay sẽ khởi hành lúc chín giờ, cũng sắp đến giờ rồi, mọi người đến cũng chỉ có thể nhìn con và bà ngoại lên máy bay mà thôi, chỉ cần một mình Gia Văn là đủ rồi.”
“Vậy con nhớ chăm sóc tốt cho bà ngoại của mình nhé.” Lâm Tử Lạp vẫn cảm thấy lo lắng.
“Mẹ yên tâm đi.”
“Đừng lo lắng cho mẹ, mẹ và Ngôn Hi thư giãn xong là sẽ về.” Trang Kha Nguyệt nói, trông có vẻ như tinh thần không được tốt cho lắm.
Tông Ngôn Hi đỡ Trang Kha Nguyệt đi ra ngoài, Lâm Tử Lạp tiễn bọn họ lên xe.
Đến sân bay, Trang Gia Văn giúp họ làm thủ tục gửi hành lý, Tông Ngôn Hi trông nom Trang Kha Nguyệt trong phòng chờ lên máy bay.
Trang Gia Văn nhìn họ lên máy bay trước rồi mới rời đi.
“Bao giờ từ Bạch Thành trở về, chúng ta lại đi một chuyến từ thành phố B đi.” Trang Kha Nguyệt nói.
Thực ra Trang Kha Nguyệt muốn về thăm quê của Trình Dục Ôn. Bà không trở lại thành phố B cũng đã được mấy năm rồi, bà không biết mình sẽ sống được bao nhiêu ngày nữa, nên muốn nhân lúc hơi thở vẫn còn, trở về thăm lại nơi mà trước đây mình từng sống.
Nói đến thành phố B, Tông Ngôn Hi vô thức nghĩ đến người đó, trong lòng chợt chấn động, cô ấy nắm chặt tay Trang Kha Nguyệt và nói: “Vâng, cháu đưa bà đến thành phố B.””
Ngôn Hi à, cháu tính bao giờ có em bé? Cũng đã kết hôn được mấy năm rồi phải không?”
Bỗng nhiên Trang Kha Nguyệt hỏi thăm: “Sao lần này chỉ thấy mỗi mình cháu, Mạt Hàn đâu rồi?”
Chuyện của Tông Ngôn Hi, có lẽ ngoại trừ Trang Kha Nguyệt ra thì không ai là không biết. Lúc đó, bởi vì bà và TDO đã lớn tuổi rồi, mọi người sợ thân thể hai người không chịu nổi nên mới cố ý giấu bọn họ.
Cho nên, Trang Kha Nguyệt không hề biết biết những chuyện mà Tông Ngôn Hi đã phải trải qua, bà còn tưởng rằng quan hệ của Tông Ngôn Hi và GMT vẫn rất tốt.
Vậy nên, bà mới nghĩ rằng hai người kết hôn đã mấy năm thì nên có con mới đúng.
Vẻ mặt Tông Ngôn Hi không được tự nhiên cho lắm, cô khẽ nhíu mày lại, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời Trang Kha Nguyệt như thế nào.
“Tại sao cháu không nói gì? Hai đứa cãi nhau à?” Trang Kha Nguyệt mở to đôi mắt đã hơi đục ngầu để nhìn cô.