“Cũng không phải, cô nói xem người đó có phải thất tình lục ɖu͙ƈ hay không, bằng không cũng phải thỏa mãn nhu cầu sinh lý đi, anh ấy trước đây không có vị hôn thê, cũng không biết sao lại bị người ta đá. Tôi cũng chưa thấy anh ấy có người phụ nữ khác.” Lý Chiến nhích gần lại nói nhỏ: “Trước đây tôi đọc được một bài nói nếu như đàn ông không làm trong một thời gian dài hoặc không giải quyết được thì tâm lý rất dễ bị méo mó. Tích cách của anh ấy không được tốt, tôi đoán là vì cái này, đợi chút nữa gặp anh ấy cô không phải sợ, mọi chuyện đã có tôi.”
“Ting”, lúc này cửa thang máy mở ra.
Lâm Tân Ngôn muốn hỏi một câu: “Anh rốt cuộc là ai” nhưng chưa kịp mở miệng thì cửa thang máy đã mở ra. Tầng này là khu quản lí, phòng làm việc của Tông Cảnh Hạo không ở đây.
Cửa thang máy mở ra đã ngập tràn không khí làm việc khẩn trương.
Bước chân Lâm Tân Ngôn chần chừ, cô không ngờ rằng người mà Lý Chiến muốn cô gặp lại là Tông Cảnh Hạo.
Cô không dám tưởng tượng Tông Cảnh Hạo sẽ có cảm xúc gì khi gặp cô.
Lâm Tân Ngôn do dự, còn Lý Chiến lại thấy cô đang sợ nên an ủi: “Có tôi đây, đừng sợ, đi thôi.”
Lâm Tân Ngôn còn chưa kịp phản ứng thì Lý Chiến đã kéo cô vào thang máy.
Lúc này có người cầm văn kiện trong thang máy, nhìn thấy Lý Chiến đang kéo một người phụ nữ, rồi nhìn bằng ánh mắt kì quái.
Thân phận của Lý Chiến trong công ty ai cũng biết, nhưng không dám tuyên dương, Tông Cảnh Hạo cũng đã nói rồi.
“Nhìn gì mà nhìn.” Lý Chiến lườm người đàn ông đang nhìn Lâm Tân Ngôn.
Người đàn ông cười cười: “Cậu có bạn gái rồi à?”
Lý Chiến ngây ra rồi cười nhạt: “Phải.”
Đuôi mắt Lâm Tân Ngôn giật giật.
Người kia cũng không hỏi chuyện nữa, chỉ kì lạ nhìn Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn đeo kính đen của Lý Chiến, đeo khẩu trang, như che hết toàn bộ khuôn mặt cô, trừ khi là người rất quen cô, nếu không thì không có ai có thể nhận ra cô là ai.
Cửa thang máy đóng lại, cắt đứt sự quan sát của người đó dành cho Lâm Tân Ngôn.
Lý Chiến kéo Lâm Tân Ngôn đến cửa phòng làm việc của Tông Cảnh Hạo, đưa tay gõ cửa, không để cho Lâm Tân Ngôn có thời gian suy nghĩ.
Rất nhanh có một giọng nói truyền ra từ bên trong: “Mời vào.”
Lúc Lý Chiến mở cửa chuẩn bị bước vào thì phát hiện một tay của Lâm Tân Ngôn đang nắm chặt cánh cửa không chịu bước vào.
Lý Chiến nhíu mày, đã đến đây rồi, cô không vào cũng phải vào.
Lý Chiến nắm lấy tay của cô, dùng lực kéo cô vào bên trong.
Tông Cạnh Hạo đang đứng trước cửa sổ sát đất, thân hình cao, vừa vặn và bờ vai rắn chắc, lộ ra nửa bắp tay bên dưới.
“Tìm em có chuyện gì?” Lý Chiến mở miệng hỏi.
Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng xoay người.
Ánh nắng mặt trời phản chiếu vào cửa sổ, chói vào tầm mắt của Lâm Tân Ngôn, nên cô không nhìn rõ được cảm xúc của Tông Cảnh Hạo, chỉ thấy trong lòng rất căng thẳng.
Cô không tự chủ mà nắm chặt tay, không biết phải nói gì với chuyện đang xảy ra với chính bản thân mình.
Ánh mắt anh khẽ nheo lại, rồi bước đến.
Bước chân dừng lại trước mặt Lâm Tân Ngôn.
Lý Chiến cười nói: “Đây là bạn gái của em.”
Không nói lý do này, anh cũng không biết giải thích thế nào khi bản thân dẫn một người phụ nữ đến? Lại còn “tay trong tay”.
“Vậy sao?” Ánh mắt Tông Cảnh Hạo liếc qua tay của bọn họ.
“Đương nhiên rồi, nếu không em dẫn đến đây làm gì.” Lý Chiến vẫn cười như cũ: “Anh gọi em đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tông Cảnh Hạo không trả lời mà chỉ cảm thấy hứng thú với bạn gái cậu ta.
Lâm Tân Ngôn đứng ngồi không yên, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không biết mở miệng thế nào, rồi phải nói gì.
Trong đầu cô rất loạn.
“Cô ấy bị dị ứng, cho nên…” Lý Chiến nghĩ Tông Cảnh Hạo kỳ quái nhìn Lâm Tân Ngôn che đậy kín như vậy nên mới giải thích.
Tông Cảnh Hạo không quan tâm Lý Chiến, mà chỉ giơ tay gỡ kính của Lâm Tân Ngôn xuống.
Lý Chiến kéo Lâm Tân Ngôn lùi về phía sau: “Cô ấy bị dị ứng rất nghiêm trọng, mặt rất khó coi, anh đừng xem nữa, trước đây anh không phải người thích những chuyện không đâu, hôm nay làm sao vậy?”
Ánh mắt Tông Cảnh Hạo trầm lặng nhìn thẳng Lâm Tân Ngôn: “Em muốn tự bỏ hay để anh giúp em bỏ xuống?”
Mặc dù anh không nhìn thấy mặt của Lâm Tân Ngôn, nhưng thân hình và cảm giác nói cho anh biết, người phụ nữ này là Lâm Tân Ngôn.
Tim Lâm Tân Ngôn đập mạnh, cô đưa tay tháo kính và khẩu trang xuống, không đợi Tông Cảnh Hạo hỏi, cô đã giải thích: “Em tìm Lý Chiến là muốn để cậu ấy làm đại diện cho em, không cẩn thận đi buổi gặp fan của cậu ấy, lại còn tham gia vài tiết mục của cậu ấy, kết quả…”
Lúc này Lâm Tân Ngôn như đứa trẻ làm sai chuyện.
Tông Cảnh Hạo nhắm mắt, anh cảm thấy thật đau đầu.
Thật là muốn anh tức chết mà.
Đã bao nhiêu tuổi rồi?
“Đợi đã.” Lý Chiến đứng bên cạnh ngây người: “Hai người quen nhau sao?”
Trông Lâm Tân Ngôn là quen biết, còn biểu cảm của Tông Cảnh Hạo cũng giống quen biết.
“Em tìm cậu ấy chỉ để làm đại diện?” Tông Cảnh Hạo hỏi.
Lâm Tân Ngôn thành thật gật gật đầu.
“Biết cậu ấy là ai không?”
Lâm Tân Ngôn lại lắc lắc đầu.
Nhìn cô ấy đúng là không biết Lý Chiến là con trai của Văn Khuynh, lúc đầu anh nghe Quan Kình nói Lâm Tân Ngôn muốn nghe ngóng nơi ở của Lý Chiến, anh còn tưởng là vì Văn Khuynh.
“Trời ơi, hai người thật sự quen nhau sao?” Lý Chiến lại như phát hiện ra một bí mật: “Sao hai người quen nhau vậy?”
Anh không nghĩ ra.
Mặc dù anh làm giáo viên của Lâm Hi Thần chưa lâu, nhưng anh biết Lâm Hi Thần luôn sống ở nước A.
Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo quen nhau.
Mối quan hệ của bọn họ là gì?
Trong đầu Lý Chiến có rất nhiều câu hỏi.
“Quan hệ của hai người là gì, sao lại quen nhau?”
Tông Cảnh Hạo không quan tâm anh, ánh mắt anh vẫn nhìn tay bọn họ đang “dính” nhau.
“Khóa chặt rồi.” Lâm Tân Ngôn lập tức giải thích, lại còn vén áo lên cho anh xem, cô không muốn “dính” tay với Lý Chiến, là còng tay khóa chặt bọn họ lại.
Tông Cảnh Hạo nhíu mày.
“Hai người trả lời em đi.” Lý Chiến tò mò đến phát điên.
Tông Cảnh Hạo lạnh lùng nhìn, Lý Chiến lập tức ngậm miệng.
Trong lòng rất tò mò, nhưng lại không dám hỏi.
Tông Cảnh Hạo đi đến trước bàn làm việc gọi điện cho Bồi Thẩm Xuyên, anh rất quen với còng tay, muốn mở thì tìm anh ấy, chắc chắn có cách.
Thẩm Bồi Xuyên ngạc nhiên: “Còng tay? Ai bị khóa cơ?”
“Tôi đợi cậu ở công ty.” Tông Cảnh Hạo không giải thích, tóm lại muốn anh đến đây mở khóa.
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Tông Cảnh Hạo tắt điện thoại, xoay người nhìn hai người đang đứng, anh thực sự rất đau đầu.
“Anh…”
“Im miệng!” Tông Cảnh Hạo mắng: “Vui không? Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Lý Chiến ôm đầu: “Lần này là lỗi của em bị chơi lại, ai biết được bọn họ lại chơi trò kì quái như vậy.”