Tuy nhiên, sự thật đúng là Song Eun đến đây để gặp bạn, nhưng anh ta nhìn thấy hành động lúc này của Lâm Huệ Tinh thì anh ta đã trả lời: “Ừm, vừa mới gặp xong.”
“Anh Giang mời em ăn tối, anh đi cùng nhé.” Lâm Huệ Tinh vừa nói vừa nhìn anh ta.
Song Eun lập tức gật đầu, nhìn vào Giang Mạt Hàn nói: “Anh Giang xem ra vẫn chưa định từ bỏ bạn gái của tôi thì phải.”
Giang Mạt Hàn rời mắt khỏi cánh tay đang ôm Song Eun của Lâm Huệ Tinh và nhìn vào Song Eun, anh ta không tin Song Eun là bạn trai của Lâm Huệ Tinh, ngay cả khi cả hai người bọn họ đều thừa nhận.
Không nói một lời, anh ta bước vào phòng riêng, sau khi đã ổn định chỗ ngồi, anh ta yêu cầu người phục vụ đưa thực đơn cho Song Eun: “Anh Mutisha, anh là khách ở phương xa nên mời anh gọi món.”
Ở Thái Lan, Giang Mạt Hàn đã hiểu rõ về lí lịch của Song Eun, anh ta sợ rằng Song Eun quá xuất sắc nhưng anh ta lại chọn tin tưởng Lâm Huệ Tinh, hơn nữa cho dù cô ấy có hận anh ta thì cũng sẽ không yêu người khác nhanh như vậy.
Song Eun cầm thực đơn do người phục vụ đưa cho, anh ta nói tiếng Trung rất tốt, nhưng kiến thức về chữ Hán của anh ta không tốt lắm, trên thực đơn cũng không có hình nên anh ta không thể món ăn trên thực đơn trông ra sao.
Lông mày của anh ta khẽ cau lại, Lâm Huệ Tinh nghiêng người thì thầm: “Em giúp anh.”
“Hai món này là hai món đặc trưng của nhà hàng mà anh không thể ăn ở các cửa hàng khác.”
Song Eun gật đầu và Lâm Huệ Tinh gọi thêm một vài món ăn Trung Quốc chính thống khác. Cô ấy lo lắng rằng Song Eun là người Thái nên cô ấy muốn anh ta có thể thử được hết những món truyền thống của Trung Quốc khi đến đây: “Đây là một số món ăn nổi tiếng hơn, chờ anh nếm thử, nếu thích thì lần sau chúng ta lại quay lại ăn tiếp.”
Ở bên kia, Giang Mạt Hàn nghe những lời Lâm Huệ Tinh nói, hai tay của anh ta dưới gầm bàn nắm chặt vào nhau.
Song Eun cụp mắt xuống, Lâm Huệ Tinh ghé sát vào, ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt của cô ấy, cảm giác sảng khoái nhẹ nhàng, anh ta chỉ vào một cọn nhộng tằm vàng: “Đây là cái gì?”
Vẻ mặt của Lâm Huệ Tinh hơi ngưng trọng: “Đây là một con tằm.”
Người phục vụ đứng bên cạnh giới thiệu: “Món này có giá trị dinh dưỡng cực cao, Nhộng tằm rất giàu protein, nhiều loại axit amin và vitamin làm nguồn thuốc bổ tốt cho cơ thể, anh có thể thử xem.”
Song Eun cũng biết rằng đó là một món ăn rất bổ dưỡng, anh ta quay lại hỏi Lâm Huệ Tinh: “Chúng ta gọi món này phải không?”
Lâm Huệ Tinh gật đầu và nói với người phục vụ: “Hãy cho chúng tôi một đĩa khác giống vậy, nhưng mà phương pháp làm đẹp hơn một chút. Tôi không muốn nhìn nó như vậy.”
Nếu không có cách chế biến đặc biệt, cô ấy sợ rằng Song Eun sẽ không thể ăn được.
Hình dạng ban đầu của con tằm không xấu cũng không quá khủng khiếp, nhưng cô ấy không thích dáng vẻ đó của con tằm.
Người phục vụ cười: “Tôi hiểu rồi, cô không phải là khách hàng đầu tiên có yêu cầu như vậy.”
Sau khi gọi món xong, người phục vụ hỏi: “Cô có cần gì nữa không?”
Giang Mạt Hàn gọi thêm một món ăn mà trước đây Lâm Huệ Tinh rất thích ăn và nói: “Chính là nó.”
Lâm Huệ Tinh nghe vậy thì giả vờ như không nghe thấy gì, còn cố ý nói chuyện với Song Eun: “Đợi lát nữa ăn xong, em và anh đi gặp bố mẹ em.”
Tim Song Eun đột nhiên đập dữ dội, sau đó anh ta bình tĩnh trở lại, nhận ra lời nói của Lâm Huệ Tinh là cố tình nói cho Giang Mạt Hàn ngồi đối diện nghe thấy, anh ta gần như tưởng đó là thật nhưng may mắn thay anh ta tỉnh táo kịp thời và nhanh chóng đáp lại: “Được thôi.”
Lâm Huệ Tinh thực sự rất thích thú với biểu hiện vừa rồi của Song Eun, có chút ngốc nghếch và cũng có một chút đáng yêu.
Có một loại đau đớn, khi chỉ có thể nhìn người mình yêu ở bên cạnh người khác mà không thể làm gì được?
Một lúc sau, vài người phục vụ bưng món ăn lên, người phục vụ vừa phụ trách gọi món vừa đặt những món cuối cùng của Giang Mạt Hàn trước mặt anh ta.
“Những món này là những món mà cô ấy thích ăn, đặt trước mặt cô ấy.”
Người phục vụ gật đầu và mang món ăn cho Lâm Huệ Tinh, nhưng Lâm Huệ Tinh lại ngăn người phục vụ lại: “Tôi đổi khẩu vị rồi, nên cô mang qua cho anh ta đi.”
Song Eun ngay lập tức nhìn qua chỗ Lâm Huệ Tinh, anh ta thậm chí còn không biết cô ấy thích ăn món gì.
Lâm Huệ Tinh nhìn Song Eun: “Em thích ăn món Thái, sau này anh có thể nấu cho em ăn không?”
Song Eun gật đầu ngay tức khắc: “Được.”
Đợi khi các món ăn được đem lên đầy đủ, những người phục vụ đều đã rời khỏi phòng bao, Lâm Huệ Tinh liền bắt đầu nói: “Anh Mạt Hàn có lời gì muốn nói thì nói ngay bây giờ luôn đi.”
Giang Mạt Hàn không nâng tầm mắt lên nói: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với em.” Anh ta không muốn nhìn thấy Lâm Huệ Tinh và Song Eun quá thân thiết với nhau.
“Nhưng tôi không muốn giấu bạn trai tôi để đi gặp mặt với chồng cũ, anh có lời gì muốn nói thì nói luôn trước mặt bạn trai tôi đi, kẻo anh ấy lại hiểu lầm tôi. Bây giờ tôi rất trân trọng anh ấy.” Lâm Huệ Tinh nói xong liền nhìn về phía Song Eun rồi trìu mến nói: “Lúc trước tôi có mắt như mù, nhưng bây giờ tôi rất may mắn vì vẫn còn cơ hội gặp được người như anh ấy.” Lâm Huệ Tinh nhìn Song Eun, trong lời nói còn mang theo một hàm ý khác mà mọi người đều có thể hiểu ra.