Tông Triển Bạch nhìn cô: “Không phải anh đi đường không có tiếng động, mà là em quá nhập tâm, ai gửi tin nhắn cho em vậy?”
Buổi sáng tốt lành?
Ai?
Bạch Dận Ninh?
Đến bây giờ anh ta vẫn còn không hết ý với cô?
Lâm Tử Lạp ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn anh.
Tông Triển Bạch cũng nhìn lại: “Sao lại không nói gì?”
Lâm Tử Lạp mở tin nhắn ra, mấp máy môi: “Kỳ lạ lắm, từ hôm qua liền có người nhắn tin với nội dung khó hiểu cho em, em cũng không biết người này có ý gì, muốn làm gì nữa?”
Tông Triển Bạch cầm lấy điện thoại của cô, liếc nhìn một cái, sau đó cau mày, hình như cũng ngạc nhiên không hiểu.
“Anh ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi?” Lâm Tử Lạp nhướng mày, không phải cố ý nghi ngờ anh, chỉ là thật sự không nghĩ ra ai lại làm như vậy, tìm không được lý do thích hợp.
Tông Cảnh Ngạo nhìn cô một cái, không nói gì, chép số điện thoại đã gửi tin nhắn cho cô sang máy mình: “Anh sẽ điều tra được, em đừng nghĩ bậy bạ.”
Lâm Tử Lạp cụp mắt: “Em không nghĩ lung tung, chỉ là cảm thấy có chút bất an, ai sẽ làm như vậy chứ?”
“Anh sẽ tra rõ ràng.” Tông Triển Bạch lạnh lùng nói, còn ẩn ẩn sự tức giận trong đó.
Tâm trạng buổi sáng đang tốt, tự nhiên bị vậy làm cho cô không cách nào bình tĩnh được.
Cô sợ, thật sự sợ sẽ xuất hiện một con thiêu thân nào đó, lần này chuyện của Bồi Thẩm Xuyên trong hiểm có may, lần sau thì sao?
“Cố Bắc sao rồi?” Lâm Tử Lạp hỏi.
Lần trước chính là anh ta.
“Kết án rồi.” Cố Bắc tự hại mình rồi, lúc đầu anh ta có cơ hội ra nước ngoài, miễn được họa đi tù, bây giờ anh ta tự mình tìm đến đường chết, ai cũng không cứu được.
Lâm Tử Lạp cụp mắt: “Vậy thì không phải là anh ta rồi.”
Tông Triển Bạch vì để cho cô yên tâm nên nói lái sang chuyện khác: “Anh sẽ tra rõ ràng, con gái của em đói rồi, chung ta xuống ăn cơm thôi.”
Lâm Tử Lạp gật đầu, đưa tay xoa mặt con gái: “Hôm nay để Ngôn Thần về đi, còn chơi với con bé được, trong nhà không có ai, hiu quạnh lắm.”
Trước đó còn có Tần Nhã, Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn, bây giờ bọn họ không ở nữa, biệt thự liền trở nên yên tĩnh, lạnh lẽo.
Lúc đầu Tông Triển Bạch muốn đưa Tông Ngôn Hi tới công ty, gặp nhìn người sẽ có lợi cho cô bé hồi phục, nhưng mà lại xảy ra cái chuyện tin nhắn này, anh liền bỏ suy nghĩ đó đi.
Bây giờ quan trọng là phải biết rõ ai là người gửi những tin nhắn vớ vẩn đó cho Lâm Tử Lạp.
“Ăn cơm xong anh đi đón nó.” Tông Triển Bạch nói.
Lâm Tử Lạp gật nhẹ đầu.
Vú Vu đã quét dọn qua phòng, nhưng vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt, Tông Triển Bạch liền bảo vú Vu mở cửa thông gió.
Vú Vu nói: “Cửa sổ đều mở, nhưng mà vẫn không làm mất đi được mùi đó.”
“Nếu em không ngửi được thì lên phòng trên lầu đi.” Tông Cảnh Hảo nhìn về phía Lâm Tử Lạp nói.
Cô không có khẩu vị, chầm chậm nhai thức ăn trong miệng.
Có lẽ vì đang nghĩ nên không chú ý lời của Tông Triển Bạch.
Cho nên không lên tiếng trả lời.
Tông Triển Bạch nhìn cô.
Biết rằng mặc dù đã hứa là sẽ không nghĩ gì nữa, nhưng trong lòng cô vẫn không dứt ra được.
Anh thở dài: “Vì sao không chịu nghe lời một chút?”
“Hả?”
Lâm Tử Lạp hoàn hồn, cũng không nghe rõ anh nói gì.
Tông Triển Bạch cũng mất khẩu vị, chờ đến khi Lâm Tử Lạp cơm nước xong xuôi mới đưa Tông Ngôn Hi cho cô.
Anh rời biệt thự đi đón Tông Ngôn Thần.