Có rất nhiều bạn bè của Tô Trạm được mời đến đây tham dự tang lễ, bãi đậu xe bên ngoài đã kín đến nỗi không thể chứa thêm xe được nữa, cần phải sắp xếp ở một địa điểm khác.
Sau khi làm lễ đưa tang xong, bước tiếp theo là tiễn vong.
Trước giờ phút này, người thân phải nói lời vĩnh biệt cuối cùng với người đã mất, nghĩ đến cảnh chia ly, trời đất cách trở, bầu không khí thường bị bao phủ trong sự bi thương.
Trước khi tiễn người đã mất, người chủ trì tang lễ sẽ bày tỏ sự tiếc thương với người đã mất và nói với tất cả những người đến viếng tang: “Hôm nay là ngày ông Trình Dục Ôn qua đời. Con người ai cũng có lúc buồn lúc vui, trăng có lúc tỏ mờ tròn khuyết, nhân gian khó tránh khỏi cảnh sống, chết, chia xa hay đoàn tụ. Cho dù ông ấy đã rời xa chúng ta, nhưng dáng vẻ và nụ cười của ông ấy sẽ vĩnh viễn ở trong tim mỗi người.
Qua đây, tôi cũng mong rằng người thân của ông ấy hãy nén bi thương.”
Bản nhạc buồn vang lên.
Tất cả những người đang có mặt ở đây đều đứng dậy, cúi đầu ba lần trước người đã mất.
Cuối cùng, trong tiếng nghẹn ngào và nức nở, linh cữu được khiêng lên và bắt đầu đưa tang.
Nghĩa trang nằm ở vị trí đẹp nhất của ngoại ô phía đông thành phố C, sở dĩ không đưa về Bạch Thành là bởi vì tất cả đều đã định cư ở đây, có thể sau khi mất Trang Kha Nguyệt cũng sẽ được chôn cất bên cạnh ông ấy.
Sau khi tất cả công đoạn kết thúc thì đã là buổi tối.
Tất cả mọi người tập trung trong biệt thự.
Tần Nhã pha trà, cả ngày hôm nay mọi người đều chưa ăn cơm, bà ấy đã liên hệ với nhà hàng và gọi mấy món ăn đơn giản.
Dù sao thì người chết đã qua đời, những người còn sống cũng phải sống thật tốt.
“Sự việc cũng đã xong rồi, có muốn đưa Ngôn Thần đến bệnh viện khám một chút hay không?”
Lần này Tang Du chỉ đến đây một mình, Thẩm Bồi Xuyên có cuộc họp thượng đỉnh sắp tổ chức, hơn nữa ông ấy đã xin nghỉ hưu sớm, chỉ những lúc có việc mới đến.
Tang Du đành phải đến một mình.
Tang lễ cũng đã kết thúc, bây giờ mới có thời gian nói chuyện với mọi người, lúc này người khiến mọi người lo lắng nhất chính là Tông Ngôn Thần, đôi mắt không thể nhìn thấy được là một chuyện rất lớn.
“Không cần…”
“Lúc nào cháu cũng nói không cần, nhưng mọi người vẫn cảm thấy lo lắng.” Tần Nhã cũng cảm thấy phải đến bệnh viện khám xem bác sĩ nói như thế nào.
Trước mắt Tông Ngôn Thần đã xuất hiện một cái bóng mơ hồ, trước đây nó tối đen như mực.
Vì để mọi người cảm thấy yên tâm, anh ấy đành phải đồng ý: “Vâng, ngày mai đến bệnh viện khám thử xem.”
“Như vậy mới đúng, mọi người cũng đỡ lo lắng cho cháu hơn.” Tần Nhã rót một ly nước đặt ở trong tay anh ấy: “Một ngày không ăn uống gì, uống chút nước đi.”
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Tần Nhã bước đến mở cửa, đồ ăn đã được giao đến, bà ấy không cầm nổi nên để họ mang vào nhà, đặt lên bàn ăn.
Sau khi thanh toán xong, người giao hàng rời đi, Tần Nhã lấy hết đồ ăn ra: “Mọi người rửa tay, tới ăn chút gì đó nào.”
Tang Du cũng đến giúp một tay, bà ấy múc súp và mang vào phòng, Trang Kha Nguyệt vô cùng đau lòng, lúc này vẫn đang nằm trên giường, Lâm Tử Lạp và Tông Ngôn Hi vẫn luôn ở trong phòng cùng bà ngoại.
Bà ấy mang chút đồ ăn thanh đạm vào.
“Để cô trông coi cho, hai đứa đi ra ngoài ăn chút gì đi?” Tang Du vừa nói vừa bưng đồ ăn vào phòng.
Tông Ngôn Hi chủ động đứng dậy cầm cái bát trên tay Tang Du: “Hay là cứ để cháu ở đây trông coi bà ngoại, mọi người đi ăn cơm đi.” Cô ấy cúi đầu nhìn Lâm Tử Lạp: “Mẹ, mẹ cũng đi ăn chút gì đi.”
Lâm Tử Lạp còn có việc tìm Tông Triển Bạch, vì vậy bà vỗ vỗ con gái: “Lát nữa mẹ lại tới.”
“Không cần đâu, hôm nay con ngủ với bà ngoại. Mọi người cứ việc ngủ như thường đi, ở đây có con rồi, yên tâm đi ạ.” Tông Ngôn Hi ôm hết mọi việc vào người mình.
Vốn dĩ cô ấy và Trang Kha Nguyệt có quan hệ rất tốt, dù sao thì cô ấy đã lớn lên cùng bà ngoại từ khi còn nhỏ.
“Mẹ sợ con không chăm sóc tốt cho bà ngoại sao ạ?”
“Vậy được rồi.” Lâm Tử Lạp đứng dậy.
Tất cả mọi người ngồi vào bàn, ăn một chút gì đó.
Trang Gia Văn phụ trách việc chăm sóc anh trai, cho anh ấy ăn cơm.
“Hồi em còn nhỏ, anh có từng đút cho em ăn hay không?” Trang Gia Văn hỏi.