Giang Mạt Hàn không hề động bút.
Khâu Minh Diễm lo lắng: “Nhanh lên, đừng ép tôi.”
“Cho dù tôi có ký, bà nghĩ sẽ có ích lợi gì sao?” Giang Mạt Hàn lạnh lùng nói.
“Nếu cậu ký tên vào nó thì sẽ có ích cho tôi. Đừng ép tôi dùng những cách trước đây để đối phó với cậu.” Khâu Minh Diễm dùng vẻ mặt hung ác chưa từng thấy.
Bà ta cầm nước trêи bàn lên, đối mặt với anh: “Đây là nước vừa mới đun sôi, cậu biết nếu đổ nó lên người cậu thì sẽ có cảm giác thế nào chứ.”
Trông bà rất bình tĩnh và lạnh lùng: “Còn nhớ lần tôi vô tình làm đổ súp nóng lên người cậu khi cậu về nhà không lâu không?”
Bà bật cười: “Tôi cố ý đấy, nhà tôi ba người, dựa vào đâu mà phải chăm sóc cậu?”
Bà chưa dứt câu, một tiếng động lớn đột nhiên vang lên.
Đùng đoàng!
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra một cách thô bạo.
Nam Thành và Giang Hữu Khiêm xông vào.
Nam Thành nhận được cuộc gọi của Giang Mạt Hàn, nhưng lại không nghe thấy một tiếng động nào, liền cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy anh ta đi đến nhà họ Giang, không thấy Giang Mạt Hàn ở nhà, chỉ có Giang Hữu Khiêm vừa mới tỉnh dậy.
Họ rời khỏi khu vực có camera giám sát, qua camera giám sát biết được họ đã lên xe gì, dựa theo manh mối, 2 người đã tra dọc đường và đến được đây.
“Lăng Vi!” Nam Thành tức giận hét lên, không ngờ cô lại dám xuất hiện.
Trong lúc hoảng loạn, Lăng Vi cầm con dao gọt hoa quả trêи bàn nhìn quanh Khâu Minh Diễm và Giang Mạt Hàn, nghĩ xem ai sẽ là kẻ mạnh hơn, sau một lúc do dự, cô ta kề dao vào cổ Giang Mạt Hàn
Giang Mạt Hàn bị trói không thể cử động dễ dàng cho cô ta bị khống chế, hơn nữa nếu thật sự bị bắt cô ta thà chết còn hơn, đương nhiên sẽ đem Giang Mạt Hàn làm chỗ dựa.
Giang Hữu Khiêm khuôn mặt xấu hơn bất kỳ ai trong căn phòng này, anh buồn bã nhìn Khâu Minh Diễm: “Mẹ, nói với con là con muốn giải tỏa nghi ngờ với anh, muốn xin lỗi anh ấy, để con mời anh về nhà, tất cả đều là mẹ lừa con sao?”
Khưu Minh Diễm kéo anh qua: “Con phải nhìn cho rõ, mẹ mới là mẹ của con. Chúng ta mới là người thân, bây giờ là cơ hội tốt, nhanh, nhanh để cậu ta ký, như vậy công ty sẽ là của con rồi.”
Giang Hữu Khiêm hất bà ra: “Tại sao mẹ lại làm như vậy?”
“Mẹ làm tất cả đều là vì muốn tốt cho con.” Khâu Minh Diễm hận không thể rèn sắt thành thép: “Con ngốc sao?”
“Mẹ có biết con muốn gì không?” Đôi mắt của Giang Hữu Khiêm bị bà làm cho tức đến mức đỏ hết cả lên.
Khâu Minh Diễm không quan tâm, tiếp tục kéo anh ta: “Đây là một cơ hội hiếm có. Nam Thành chỉ có một mình, chúng ta thêm cả con là có ba người, chúng ta có lợi thế. con ngăn cản Nam Thành, mẹ sẽ cho khiến Giang Mạt Hàn kí thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.”
“Con không muốn!” Giang Hữu Khiêm hét lên.
“Con là đồ ngốc à?” Khâu Minh Diễm run rẩy: “Giang Hữu Khiêm, nếu bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội thứ 2 đâu. Con muốn cả đời không làm gì sao?”
“Cho dù con không gì cả, tôi cũng sẽ không bắt lấy anh con.” Anh đẩy Khâu Minh Diễm ra và chỉ vào Lăng Vi: “Buông anh tôi ra, nếu không tôi sẽ giết cô!”
Lăng Vi bình tĩnh liếc nhìn Khâu Minh Diễm: “Con trai bà không phân biệt được đâu là thù, đâu là bạn sao?”
Khâu Minh Diễm đi kéo con trai nhưng Giang Hữu Khiêm phớt lờ cô.
Cô lo lắng muốn chết.
Khi họ đang tranh cãi, Nam Thành không làm gì cả, mà có nháy mắt với Giang Mạt Hàn.
Giang Mạt Hàn tỉnh lại một lúc, thân thể khôi phục trở lại bình thường, đang lén lút muốn thoát tay ra khỏi sợi dây.
“Lăng Vi, nếu bây giờ cô dừng tay, cô có thể sẽ được xử lý nhẹ.” Anh cố tình nói chuyện với Lăng Vi để chuyển hướng sự chú ý của cô ta.
“Xử lý nhẹ nhàng? Nam Thành, anh cho tôi là con ngốc sao?” Lăng Vi cười: “Anh bớt lừa tôi, tôi sẽ không tin anh, đừng lo lắng.”
Khâu Minh Diễm vội đi vòng vo trong phòng, thỏa thuận cổ phần vẫn chưa được ký kết, bà ta không thể làm gì được mà bước tới: “Lăng Vi, để cậu ta ký.”
“Cút!”
Cô ta rống lên, sự việc đã bại lộ, toàn thân rút lui đã là chuyện không thể, trong lòng cô rất rõ, càng hiểu rõ lập trường của mình cô ta càng hận người khác đến làm phiền.
Mạng của cô ta còn khó giữ, còn đâu thời gian mà lo cho người khác.
Khâu Minh Diễm mặt đỏ bừng bừng: “Đừng quên, nhờ đâu cô mới được như hiện tại? Cô có tin, tôi lập tức cảnh sát!”
“Báo cảnh sát? Bà báo đi!” Lăng Vi không chút sợ hãi.
Khi quyết định quay lại để trả thù, cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
“Cô, cô…” Khâu Minh Diễm khó chịu: “Đừng quên, tất cả chuyện này là do cô lên kế hoạch...”
“Lẽ nào bà không tham gia sao? Chuyện đến nước này còn muốn gạt đi liệu có muộn quá rồi không?”
Khâu Minh Diễm: “...”
Không nói nên lời.
“Nam Thành, tha cho tôi 1 lần, tôi đảm bảo Giang Mạt Hàn bình an vô sự.” Lăng Vi lần cuối vẫn đang giãy dụa.
Nam Thành bật cười: “E rằng không nghe theo cô được rồi.”
Theo giọng nói của anh ta, tay Giang Mạt Hàn giật đứt dây thừng, lợi dụng lúc Lăng Vi nói chuyện khóa cổ tay cô lại, cùng lúc Nam Thành nhào tới, nắm lấy cánh tay cô, Giang Mạt Hàn giật lấy con dao gọt hoa quả trêи tay cô.
“Hừm...” Lăng Vi bị Nam Thành cánh tay cô xuống đất.
Giang Mạt Hàn cắt dây thừng trêи người mình.
“Buông tôi ra!” Lăng Vi vùng vẫy.
Giang Mạt Hàn cúi người, đặt con dao lên mặt Lăng Vi, máu đã sớm túa ra: “Lăng Vi, ngày chết của cô đến rồi.”
Lăng Vi cười: “Vậy thì sao? Anh đã mất Tông Ngôn Hi, và những đứa con của anh nữa.”
Giang Mạt Hàn con ngươi co rút lại sắc bén: “Cô biết?”
Nam Thành ngẩn người, con, con gì?
“Lăng Vi, cô đã làm gì rồi?” Nam Thành ấn mạnh vào đầu cô.
Lăng Vi cười lớn, nhìn Giang Mạt Hàn: “Trước khi anh đề cập đến chuyện ly hôn, tôi đã biết rồi, cô ta không được khỏe, tôi cùng cô ta đến bệnh viện, biết rằng cô ta đang mang thai con của anh, nên đây là một trong những nguyên nhân mà tôi muốn cô ta phải chết, tôi sợ anh vì đứa nhỏ mà mềm lòng, lại ở bên cạnh cô ta, cho nên tôi nhất định phải để cô ta chết! Cho dù bây giờ tôi chết cũng không tổn thất. Có con anh chết cùng tôi…”
Chợt có tiếng hét thảm thiết.
Con dao trêи tay Giang Mạt Hàn rạch lên mặt cô ta một nhát.
Khâu Minh Diễm nhìn Lăng Vi, người bê bết máu và sợ hãi ngồi trêи mặt đất.
“Anh có bản lĩnh thì giết tôi đi!” Lăng Vii nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi đương nhiên sẽ để cho cô chết, nhưng sẽ không để cho cô chết dễ dàng như vậy!” Giang Mạt Hàn đem đao đặt ở bên mặt còn lại của cô ta: “Nếu đã là dựa vào khuôn mặt này, vậy tôi phá hư rồi, xem cô còn gì nữa. “
Nam Thành nhìn Giang Mạt Hàn một cách thận trọng.
Hóa ra anh ta muốn Lăng Vi chết là vì đứa trẻ.
Tông Ngôn Hi đã mang thai đứa con của anh ta.
Khi anh đang phân tâm, Lăng Vi đột ngột cắn vào cánh tay anh, trong khi anh đang chùng xuống, cô đứng dậy và lao về phía cửa sổ: “Tôi sẽ không bao giờ cho anh cơ hội nhốt tôi thêm lần nào nữa!”
Cô ấy sẽ không bao giờ vào tù nữa, không bao giờ che giấu bản thân, không bao giờ đau khổ nữa.
Cô nhìn lại Giang Mạt Hàn: “Cho dù là ma, tôi cũng sẽ ám anh, khiến anh mãi mãi cũng sống không yên!”
Nói xong, cô ta từ trêи cửa sổ nhảy xuống.
Khi Nam Thành chạy tới muốn bắt cô thì đã quá muộn.
Đây là tầng thứ mười tám, nhìn xuống chỉ thấy một cái xác đang chảy máu, nếu như nhảy ở độ cao này, nhất định sẽ chết!
Nam Thành uống một ngụm nước, quay đầu nhìn Giang Mạt Hàn: “Người đã chết rồi, tôi sẽ thông báo cho cảnh sát.”
Giang Mạt Hàn ném con dao trong tay và ừm một tiếng.
“Tôi đưa anh về trước, rồi quay lại giải quyết...”
“Không cần.” Nam Thành chưa kịp nói xong, Giang Mạt Hàn đã ngắt lời anh, anh nhìn về phía Giang Hữu Khiêm: “Cậu đẩy tôi về.”
Giang Hữu Khiêm bước tới và nói,
“Được.”
“Hữu...” Khâu Minh Diễm nhìn con trai, cảm thấy rất sợ hãi, Giang Hữu Khiêm bất lực, cuối cùng nói, “Mẹ nói với cảnh sát đi.”
Nói xong, anh ta đẩy Giang Mạt Hàn rời đi.
Khâu Minh Diễm sững sờ: “Giang Hữu Khiêm, mẹ là mẹ của con.”
Giang Hữu Khiêm phớt lờ bà ta, đẩy
Giang Mạt Hàn ra khỏi phòng và lên thang máy.
Khi bước ra khỏi tòa nhà, có rất nhiều người bên dưới vây xem.
Giang Mạt Hàn không nhìn qua, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, Giang Hữu Khiêm không kìm được sự tò mò của mình, nhìn một cái, Lăng Vi đã hoàn toàn không thể nhận ra.
Trông thật khủng khϊế͙p͙.
“Cậu đẩy tôi đi dạo đi.” Giang Mạt Mạt nói.
Giang Hữu Khiêm nói được.
Họ chỉ đi dạo trêи phố mà không nói gì.
Giang Hữu Khiêm đã cố gắng nhiều lần và cuối cùng cũng nói: “Em thay mẹ em xin lỗi anh, em không phải muốn cầu xin thay bà, chỉ là muốn bày tỏ lòng xin lỗi thôi.”