Mục lục
Mê Vợ Không Lối Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao cậu tới đây giờ này?”

Quan Kình bước tới, Tông Cảnh Hạo và Tô Trạm cũng phát hiện ra.

Tô Trạm hỏi.

Quan Kình nói: “Tôi tìm chủ tịch Tông có chút việc, sao giờ này mà anh cũng ở đây vậy?”

Tô Trạm nói đùa: “Tôi cũng tìm chủ tịch cậu có chút việc.”

Quan Kình ngồi bên cạnh hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có thể nói cho tôi nghe được không?”

“Cậu ít tọc mạch vào chuyện của tôi thôi.” Tô Trạm đã nói xong rồi, anh tới đây tìm Lâm Tân Ngôn để hỏi về chuyện của Tần Nhã.

Anh vẫn chưa giải quyết xong chuyện này với bà nội nên cũng không có mặt mũi đi gặp Tần Nhã, anh chỉ có thể thông qua người khác để biết tin của cô.

Bây giờ Quan Kình cũng không có tâm trạng quan tâm chuyện của người khác, bây giờ anh cũng đang ở giữa một mớ bòng bong.

“Nói cho tôi biết chuyện của cậu đi?” Tô Trạm không muốn trở về chỗ bà. Về rồi thì bà nội anh lại nói chuyện bỏ Tần Nhã, dùng tiền bù đắp cho những tổn thương của Tần Nhã rồi lại là một lô một lốc những lời mà không biết bà đã nói bao nhiêu lần rồi, nào là không thể để Tô Trạm không có người nối dõi, như thế bà chết rồi cũng không có mặt mũi đi gặp ông bà tổ tiên.

Những lời này Tô Trạm đã nghe đến phát chán, phát bực rồi nên anh cũng không muốn quay về.

Chi bằng ở đây hóng chuyện của người khác, giải tỏa tâm trạng.

Biết đâu người khác cũng có nỗi khổ riêng?

Thẩm Bồi Xuyên cũng biết chuyện này rồi nên Quan Kình không ngại nói thẳng cho Tô Trạm biết luôn kế hoạch của Cố Huệ Nguyên.

“Cố Huệ Nguyên? Hai người chung một bọn với nhau khi nào vậy?" Tô Trạm không khỏi kinh ngạc nhìn Quan Kình.

Quan Kình nhìn lại Tô Trạm, lông mày hơi cau lại: “Cái gì mà chung một bọn chứ? Anh ăn nói khó nghe quá.”

“Thế cậu nói đi sao hai người tự dưng lại quen biết nhau vậy?” Tô Trạm nghĩ thầm trong lòng, mình đã bỏ lỡ chuyện gì rồi sao?

Lúc anh không có ở đây, đã xảy ra chuyện gì rồi?

Quan Kình và Cố Huệ Nguyên?



Quan Kình ngại không muốn nói vì cũng không hay ho gì: “Tôi lười giải thích lại với anh lắm.”

Anh quay lại chủ đề chính: “Cố Huệ Nguyên cũng không phải bị mất lý trí, mà cô ta chỉ nuốt không trôi cơn giận này nên mới có ý định báo thù. Chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

Cũng không thể khiến cho cô ta mãi mãi biến mất được. Đây chính là thứ cảm giác không sợ kẻ trộm mà sợ trộm để ý. Lúc nào cũng có người ở quanh bạn muốn rình rập để hại bạn. Cảm giác này đúng là khiến người ta phải lạnh sống lưng, không biết lúc nào những người đó sẽ xông ra, đâm cho bạn một nhát.

Cảm giác này thật sự rất khó chịu. .

Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chuyện này trùng với lúc sức khỏe Lâm Tân Ngôn đang không tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành quả bom phát nổ. Vì thế bắt buộc phải giải quyết sạch sẽ chuyện này.

Tông Cảnh Hạo suy nghĩ một lúc, anh không nói cụ thể kế hoạch của mình mà chỉ nói: “Ngày mai tôi sẽ đến khách sạn Quân Duyệt rồi cậu nói với cô ta mọi chuyện xong xuôi rồi để dụ dỗ cô ta vào phòng.”

Muốn giải quyết sạch sẽ chỉ có thể ra tay dứt khoát, phải khiến cho cô ta không được tự do, càng không thể đi hại người được nữa.

Quan Kình cẩn thận hỏi lại: “Anh định xử lý thế nào?”

Đi theo bên cạnh Tông Cảnh Hạo lâu như vậy rồi, Quan Kình nghe giọng nói của anh thì cũng biết Tông Cảnh Hạo nhất định sẽ không nhẹ tay.

Tông Cảnh Hạo nhìn Quan Kình hai giây rồi nói: “Cậu không cần biết, làm theo những gì tôi nói là được rồi.”

Nói xong, Tông Cảnh Hạo đưa tay lên nhìn đồng hồ, đến chín giờ Lâm Tân Ngôn còn kiểm tra thêm một lần nữa. Bây giờ đã là tám giờ rưỡi rồi, anh đứng dậy nói: “Mấy cậu về hết đi.”

“Chủ tịch Tông.” Quan Kình có chút không đành lòng, anh không muốn cuộc đời của Cố Huệ Nguyên bị hủy hoại.

“Anh có thể cho tôi một cơ hội không?”

Tông Cảnh Hạo không nói gì mà chỉ im lặng nhìn Quan Kình, trong lòng anh cũng đoán được Quan Kình định nói gì.

Anh không nói cho Quan Kình biết kế hoạch cũng vì sợ Quan Kình sẽ trở mặt.

Qua lại với một người phụ nữ xinh đẹp như Cố Huệ Nguyên một thời gian dài, thì những hành vi thân mật xảy ra và nảy sinh tình cảm là chuyện hết sức bình thường.

Không phải là không tin tưởng nhưng tình cảm của con người là như vậy, anh không thể không đề phòng.

“Cậu nói đi.”

Quan Kình suy nghĩ một lúc: “Tôi sẽ cố gắng thuyết phục cô ấy nếu cô ấy cứ cố chấp làm thì…”



Thì thật sự không còn cách nào nữa, anh chỉ có thể làm theo lời của Tông Cảnh Hạo.

“Này, không phải anh có tình cảm với người phụ nữ đó chứ?” Tô Trạm hỏi thẳng.

Quan Kình ngay lập tức phản bác lại: “Không có.”

Tô Triển à một tiếng, dĩ nhiên là anh không tin. Đến lúc anh đứng dậy chuẩn bị đi về, khi đi ngang qua Quan Kình, anh nói nhỏ: “Đừng lừa mình dối người.”

Quan Kình cắt ngang: “Tôi rất hiểu bản thân mình, đâu giống như anh…”

“Tôi làm sao?” Tô Trạm biết Quan Kình đang ám chỉ chuyện của anh với Lưu Phi Phi, chuyện này cũng vì anh không hiểu rõ mình nên mới khiến Tần Nhã đau lòng.

“Sao anh kϊƈɦ động vậy? Tôi chọc đúng chỗ đau à?” Quan Kình cố ý chọc ngoáy vào chỗ đau của Tô Trạm.

Tô Trạm trừng mắt nhìn Quan Kình: “Cậu cũng đừng tự đắc, về sau biết đâu cậu còn thảm hơn tôi đấy.”

Tô Trạm nói xong thì quay đầu đi luôn.

Thực ra Tông Cảnh Hạo không muốn đồng ý với Quan Kình nhưng nể mặt cậu ta đã đi theo anh nhiều năm nên cũng anh đành chấp nhận.

“Tôi không muốn có sai sót nào xảy ra.” Mặc dù đã đồng ý nhưng Tông Cảnh Hạo cũng tỏ rõ thái độ của mình.

Nếu Quan Kình không thể thuyết phục Cố Huệ Nguyên thì anh buộc phải làm theo những gì Tông Cảnh Hạo đã dặn.

Quan Kình gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Tông Cảnh Hạo ừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Cậu cũng về đi.”

Quan Kình nói: “Tôi có thể gọi điện cho anh hơi muộn chút được không?”

Tông Cảnh Hạo đồng ý, Quan Kình rời đi thì anh cũng quay lại phòng bệnh.

Mặc dù là phòng bệnh nhưng không gian rất rộng rãi, có cả dãy phòng bên trong. Bên ngoài thì có sofa, TV và bàn uống nước, có thể tiếp người tới thăm bệnh nhân ở đây.

Phía bên phải có một cánh cửa, bên trong cũng có một phòng rất rộng rãi, có cửa sổ từ sàn đến trần, tầm nhìn cũng rộng. Rèm cửa được kéo một nửa, Lâm Tân Ngôn đang nằm trêи giường, mái tóc dài của cô lay động dưới ánh trăng. Khuôn mặt cô như được phủ một lớp tơ mỏng, càng tôn lên vẻ dịu dàng, nữ tính của cô.

Cô nhắm mắt lại, hàng mi dài và cong. Cô còn chưa ngủ, nghe thấy có tiếng động thì lập tức mở mắt ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK