Quan Kình hỏi: “Nam hay nữ?”
Tông Ngôn Hi gãi gãi đầu, vẫn trả lời đúng sự thật: “Nam.”
Quan Kình bảo hai người đi theo ông đến đứng đợi ngoài cửa, còn ông thì bước vào, tiếp tục hỏi: “Qua đêm ở đây à?”
Tông Ngôn Hi đóng cửa, thành thật trả lời: “Vâng.”
Quan Kình nhìn cô, rõ ràng là vẻ mặt rất bất ngờ.
Tông Ngôn Hi đỡ trán, vừa nhìn vẻ mặt của ông liền biết chắc chắn là ông lại nghĩ nhiều rồi.
“Một người bạn của cháu, chính là người cứu cháu ấy, tối qua tâm trạng cậu ấy không tốt nên đến tìm cháu uống rượu, kết quả là cậu ta uống hơi nhiều, cháu lại không yên tâm để cậu ta đi về một mình nên mới bảo cậu ta ở lại đây một đêm.” Nói rồi cô chỉ chỉ sô pha, chăn lông bên trêи cô vẫn chưa thu dọn, nhìn có vẻ là có người đã ngủ.
Quan kình cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, cô là người đã từng chịu tổn thương về mặt tình cảm, sẽ không làm ra những chuyện bồng bột.
Ông ngồi xuống.
Tông Ngôn Hi hỏi: “Chú Quan ăn sáng chưa?”
Quan Kình nói rằng ăn rồi.
“Cháu thấy chú dẫn theo hai người, bọn họ là ai?”
Tông Ngôn Hi hỏi, lúc này chiếc điện thoại cô đặt trêи bàn kêu lên, cô cầm lên xem, trêи màn hình hiển thị tên của Cố Hiềm, cô nhướng nhướng mày, người này không phải vừa mới đi rồi sao?
Cô nhận điện thoại.
“Ngôn Hi chị không sao chứ?”
Điện thoại vừa thông ngay lập tức truyền đến giọng nói của Cố Hiềm.
Tông Ngôn Hi: “...”
Đầu cô một mảnh mờ mịt.
“Cố Hiềm, cậu làm sao vậy?”
“À, không, không có gì.” Lúc này Cố Hiềm đã đi đến tầng này, nhìn thấy hai người đang đứng ngoài cửa, lại nghe ngữ khí bình tĩnh của cô, không giống như gặp phải chuyện gì, thử thăm dò hỏi: “Chị có muốn ra ngoài không?”
Tông Ngôn Hi: “...”
“Không phải tôi đã nói là tôi phải ở trong khách sạn làm việc hả?”
“Ồ, em quên mất, bây giờ chị đang ở trong phòng một mình hả?”
Tông Ngôn Hi nhận ra điểm bất thường: “Cố Hiềm, rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?”
“Không có gì, chỉ là em sợ chị ở trong phòng một mình sẽ buồn chán, có muốn em mời chị đi xem phim buổi trưa không?”
“Không cần đâu, tôi còn có việc, cúp máy trước đây…”
“Chờ cút, cậu thật sự không có việc gì chứ?”
“Không có thì tôi cúp máy nhé?”
“Ờ.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ‘tút tút’, Cố Hiềm đứng tại ngã rẽ nhìn cánh cửa, không rời đi. Cậu muốn xác nhận xem người đàn ông vừa nãy gõ cửa là ai, có phải đi ra từ phòng Tông Ngôn Hi hay không.
Như vậy cậu có thể xác nhận được rốt cuộc là Tông Ngôn Nhi có quen biết ông ta hay không.
Nếu như quen biết, vậy tại sao hôm qua lúc cậu nói gặp ông ta cô lại không nói là mình có quen biết.
Trong phòng, Tông Ngôn Hi đặt điện thoại xuống.
Quan Kình hỏi: “Là người bạn tâm trạng không tốt của cháu à?”
Tông Ngôn Hi nói phải, lúc nói ra cô hơi cúi đầu.
Dẫu sao cô cũng biết được thân phận của Cố Hiềm, nhưng lại giấu cả hai bên.
Trong lòng cô thật sự rất đắn đo không biết có nên nói với Quan Kình hay không.
Quan Kình đột nhiên nói: “Chuyện lần trước cháu nói, chú đã suy nghĩ rồi.”
Thực ra là đã hỏi Tống Cảnh hạo rồi.
“Chuyện liên quan đến Giang Mạt Hàn, chú có thể không nhúng tay vào, cháu có thể làm theo suy nghĩ của cháu, có điều, hai người ở ngoài cửa cháu phải giữ lại bên cạnh.”
Trong lòng Tông Ngôn Hi hiểu rõ, lần trước Quan Kình nói sẽ suy nghĩ, thực ra là đi hỏi ý kiến của bố mẹ cô.
Haizz… Cũng vì chút lòng tự trọng đó của cô.
“Cảm ơn chú Quan.” Tông Ngôn Hi cười nói.
Quan Kình quay trở lại chuyện chính: “Cháu gọi hai người ở ngoài cửa vào đây, các cháu làm quen nhau một chút, hai người bọn họ thân thủ không tệ, cháu dẫn theo bên người, một mặt là để bảo vệ cháu, mặt khác cũng có thể giúp đỡ cháu, cháu có chuyện gì không tiện ra mặt đều có thể bảo bọn họ làm.”
Tông Ngôn Hi không từ chối, bởi vì cô biết rằng, nếu như Quan Kình không ở lại đây giúp đỡ cô, vậy thì hai người kia cô bắt buộc phải giữ lại, nếu không có thể sẽ không đồng ý một mình cô ở đây tìm Giang Mạt Hàn báo thù.
Cô đứng dậy đi mở cửa.