“Em mà luộm thuộm xấu xí, anh đưa em đi gặp bạn bè thì chẳng lẽ không mất mặt sao?”
Thẩm Bồi Xuyên nhẹ giọng nói: “Tôi coi trọng chính là tấm lòng, chứ không phải là vẻ bề ngoài, em là em, không cần phải quan tâm đến cái nhìn của người khác.”
Tống Nhã Hinh bĩu môi: “Anh tức giận à?”
“Không có, được rồi, đến nơi rồi.” Thẩm Bồi Xuyên không nói nữa, anh ấy mở cửa phòng riêng, cười nói: “Xin lỗi vì đã đến muộn”.
Tống Nhã Hinh thực sự rất xinh đẹp, ăn mặc cũng rất trang nghiêm, khoác tay Thẩm Bồi Xuyên, cười nói: “Xin lỗi, trên đường bị tắc đường, chúng tôi đến muộn.”
Thẩm Bồi Xuyên cau mày, không ngờ rằng cô ta sẽ nói dối.
Rõ ràng là do cô cô ta thay quần áo nên đến muộn, sao có thể nói dối là bị tắc đường chứ?
“Không sao, không sao.” Tô Trạm cười cười, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, nhướng mày lên, thật sự là người phụ nữ đó.
Thẩm Bồi Xuyên giới thiệu với Tống Nhã Hinh: “Đây là Tô Trạm, bạn của tôi.”
Tống Nhã Hinh nở một nụ cười đàng hoàng: “Xin chào.”
Tô Trạm gật đầu.
Lâm Huệ Tinh nằm trên vai Tông Triển Bạch và thì thầm: “Ba, con không thích cô này, rất chán ghét.”
Tông Triển Bạch nhẹ nhàng vỗ con gái mình, nhỏ giọng nói: “Con không được không có lễ phép.”
Lâm Huệ Tinh bĩu môi thì thào nói: “Sự thật là như vậy mà.”
“Chị dâu, đây là Tống Nhã Hinh, bạn gái của tôi.” Thẩm Bồi Xuyên đưa Tống Nhã Hinh đến bên Lâm Tử Lạp và giới thiệu.
“Xin chào.” Tống Nhã Hinh cười nói, ánh mắt cô ta nhìn đánh gia Lâm Tử Lạp, nhân tiện nhìn thoáng qua Tông Triển Bạch đang ngồi bên cạnh cô.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng khi cô ta vừa bước vào đã lập tức chú ý đến người đàn ông này rồi.
Cô ta thực sự không ngờ Thẩm Bồi Xuyên lại tiếp xúc với những người như vậy.
Quả thật là người xuất xắc đều tiếp xúc với người xuất xắc, nếu biết Thẩm Bồi Xuyên có mối quan hệ tốt như vậy, đáng lẽ cô nên nắm lấy anh ấy sớm hơn.
Lâm Tử Lạp cười đáp lại: “Xin chào.”
Cô có ấn tượng tốt với Tống Nhã Hinh, cô ấy đẹp và lịch sự.
“Chúng tôi đã chờ hai người lâu rồi, đừng làm cho chúng tôi đói bụng nữa.”
“Ừ, chúng ta ngồi đi.” Tống Nhã Hinh kéo Thẩm Bồi Xuyên ngồi xuống.
Tô Trạm cầm điện thoại di động trong tay, bí mật chụp một bức ảnh của Thẩm Bồi Xuyên và Tống Nhã Hinh rồi gửi cho Tần Nhã.
Ngay sau đó Tần Nhã nhắn tin lại với biểu cảm ngạc nhiên, với dòng chữ: “Người phụ nữ bên cạnh Thẩm Bồi Xuyên là ai vậy?”
Tô Trạm trả lời: “Em đoán xem.”
Tần Nhã: “anh có muốn nói nữa chuyện hay không đấy.” Biểu cảm giận dỗi.
Tô Trạm cười đáp: “Đấy là bạn gái của cậu ta, hôm nay giới thiệu cô ấy với bọn anh, nếu em vẫn ở đây thì tốt, có thể cùng nhau ăn cơm. Hay sau khi ăn xong, tôi lái xe đến gặp em được không?”
“Bây giờ mấy giờ rồi, anh có điên không?”
“Tôi muốn ngày mai ăn sáng cùng em.”
Tần Nhã cười nhìn điện thoại, nhưng lại bấm ra hai chữ không thân thiện: “Thần kinh.”
Tô Trạm mỉm cười, tắt điện thoại.
“Tôi biết mấy món ăn đặc trưng rất ngon ở nhà hàng này, mọi người có ăn kiêng cái gì không?” Cô ta nhìn Lâm Tử Lạp: “Cô thích hương vị gì, nghe nói phụ nữ mang thai rất kén ăn.”
“Tôi không kén ăn gì cả, cái gì cũng được.” Lâm Tử Lạp trả lời.
“Vậy thì tôi sẽ gọi món.” Tống Nhã Hinh mở menu, lúc này Lâm Huệ Tinh mới nói: “Cô à, cô vẫn chưa hỏi cháu sao?
Vẻ mặt của Tống Nhã Hinh ngưng lại một chút, cô ta vội vàng cười nói: “Vậy thì cháu thích ăn gì?”
Lâm Huệ Tinh dựa vào vòng tay của Tông Triển Bạch và nói: “Cháu không biết nhà hàng này có món gì, làm sao cháu có thể gọi món chứ?”
Tống Nhã Hinh phản ứng lại và đưa thực đơn cho cô bé: “Cháu nhìn xem muốn ăn gì.”