Tang Du không thèm để ý tới mà kéo Thẩm Bồi Xuyên đi về phía dòng suối.
Hôm nay trăng rất cao, rất sáng. Nếu ở trong thành phố thì sẽ khó mà chú ý vầng trăng trên trời như ở đây.
Tảng đá bên dòng suối đã được nước cọ rửa rất sạch sẽ, bóng loáng. Tang Du kéo Thẩm Bồi Xuyên ngồi xuống rồi tựa đầu lên vai anh ấy.
“Anh nhìn kìa, hôm nay có sao.”
Thẩm Bồi Xuyên ngẩng đầu lên, sao không nhiều lắm nhưng lại rất sáng.
Thẩm Bồi Xuyên quay đầu lại nhìn tb rồi đưa tay nghịch lọn tóc rơi trước ngực cô ấy: “Ở nhà một mình có sợ không?”
Tang Du lắc đầu: “Có gì đâu mà sợ, lúc nào em chẳng ở một mình.”
Đã quen rồi.
Sao mà Thẩm Bồi Xuyên quên được tuổi thơ bất hạnh của Tang Du chứ.
“Anh sẽ tranh thủ về sớm hơn.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tang Du vâng một tiếng rồi hỏi: “Hôm nay anh về, mai lại phải quay lại à?”
Thẩm Bồi Xuyên trả lời: “Ừ, anh thừa dịp cuối tuần nên chạy về.”
Tang Du xích lại gần anh rồi nói nhỏ: “Anh về thăm em à?”
Thẩm Bồi Xuyên quay mặt sang chỗ khác, Tang Du giữa lấy mặt anh ấy để anh ấy nhìn mình: “Vì nhớ em nên mới về đúng không?”
Tang Du ngẩng đầu, đôi mắt to tròn của cô ấy nhìn chằm chằm vào Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên ngồi im ở đó, dưới hàng lông mi rậm rạp là đôi mắt sâu thẳm, nhìn thì rất bình tĩnh nhưng sâu trong đó lại cất giấu ánh sáng: “Ừ, anh nhớ em nên mới về.”
Tang Du cười rất vui vẻ, cô ấy ôm Thẩm Bồi Xuyên rồi nói: “Em cũng nhớ anh.”
Thẩm Bồi Xuyên xoa xoa tóc cô: “Ở đây còn có bạn của em đấy.”
“Họ đều là những người chơi thân với em. Mặc dù hơi nghịch ngợm một chút nhưng không phải là người vô duyên, sẽ không tới quấy rầy chúng ta đâu.”
Thẩm Bồi Xuyên vẫn cảm thấy không ổn, không phải anh ấy thận trọng mà chẳng qua anh ấy cảm thấy mình lớn hơn họ nhiều mà lại quá thân mật với Tang Du trong tình huống không có bất cứ thứ gì che chắn, thì không được tốt cho lắm.
Mặc dù ở đây rất tối.
Tang Du cười, đây mới đúng là Thẩm Bồi Xuyên, anh ấy luôn nghĩ rất chu đáo.
“Vậy chúng ta về nhé?” Bạn học của Tang Du vẫn còn ở kia, nếu đi lâu quá cũng không tốt.
Thẩm Bồi Xuyên nói ừ.
Sau khi hai người về thì mọi người đã đi vào lều cả rồi, cũng chủ động dời lều vải cách xa lều của Tang Du.
Những bạn học này rất đáng yêu.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Chờ lần sau anh về rồi lại mời họ ăn cơm.”
Tang Du cười: “Thật ư?”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.
Tang Du ôm anh ấy rồi hôn một cái, cô ấy nói: “Em rất thích anh.”
Thật sự rất thích.
Tang Du không thể tưởng tượng được mình sẽ sống như thế nào nếu không được ở bên anh ấy, có lẽ cô ấy sẽ điên mất.
Tang Du nghĩ tới đây thì run lên, cô ấy ôm chặt Thẩm Bồi Xuyên và hỏi: “Anh sẽ luôn thích em đúng không?”
Thẩm Bồi Xuyên ừ nhẹ một tiếng.
Tang Du ghé vào tai Thẩm Bồi Xuyên và nói nhỏ: “Anh sẽ mãi mãi quan tâm em đúng không?”
Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy Tang Du rất kỳ lạ, cứ luôn hỏi những vấn đề mang tính giả thiết như thế này: “Em sao thế Tang Du?”
Tang Du làm nũng dựa vào ngực anh: “Trả lời em đi.”
Thẩm Bồi Xuyên vỗ lưng cô rồi nói: “Sẽ luôn yêu em mà, có phải là lại nghĩ bậy rồi không?”
Tang Du ngại ngùng gật đầu.