Mục lục
Mê Vợ Không Lối Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phục vụ lập tức rời đi, cứ như chậm một bước là bọn họ sẽ kiếm chuyện với cô ta vậy.

 

Thẩm Bồi Xuyên tháo dây ruy băng trên đó ra, Tần Nhã vươn tay cản lại, nhìn anh ấy hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi phải mở ra xem, không biết là ai gửi đến. Nếu nó nguy hiểm thì sao?”

 

Nếu Lâm Tử Lạp bị thương bởi những món đồ nguy hiểm, anh ấy không thể giải thích với Tông Triển Bạch.

 

Thấy anh ấy nói cũng có lý, Tần Nhã vươn tay ôm lấy món đồ: “Nếu đã nguy hiểm như vậy, anh cũng không thể mở được, để tôi mở.”

 

Thẩm Bồi Xuyên sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng phản ứng lại: “Tôi không mở được, còn cô thì có thể sao?”

 

“Tôi đã rất thảm rồi, tôi nghĩ vận đen của mình cũng đã qua đi rồi, vì vậy có lẽ sẽ không có chuyện xấu xảy ra với tôi nữa, để tôi mở là thích hợp nhất.”

 

Tần Nhã định mở nó ra.

 

“Tần Nhã.”

 

Lâm Tử Lạp ngăn cô ấy lại.

 

“Đây là quà gửi cho chị, hai người mở có thích hợp không?” Lâm Tử Lạp đi tới bất chấp sự bất tiện của chiếc váy cưới, đưa tay về phía Tần Nhã: “Đưa nó cho chị.”

 

Tần Nhã lắc đầu: “Cái này em không đưa cho chị được, nếu là bom thì sao?”

 

“Đó là một quả bom, em có tháo dỡ nó không?” Lâm Tử Lạp cứng họng nói: “Em đưa nó cho chị đi.”

 

Tần Nhã nhất quyết không đưa.

 

Lâm Tử Lạp vươn tay: “Nhanh lên.”

 

Tần Nhã ngước nhìn Thẩm Bồi Xuyên cầu cứu.

 

Ngay khi Thẩm Bồi Xuyên muốn thuyết phục cô, Lâm Tử Lạp đã ngắt lời anh ấy trước: “Nó là quà của em, không ai có thể mở thay em.”

 

Lâm Tử Lạp cầm chiếc hộp đi ra phía sofa ngồi, hít sâu một hơi mới vươn tay mở nắp, Tần Nhã vội vàng chạy tới: “Đừng mở, đợi hoàn thành hôn lễ rồi tính sau.”

 

Lâm Tử Lạp ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Nếu chị không mở ra xem sẽ không yên tâm.”

 

Tần Nhã vẫn muốn thuyết phục Lâm Tử Lạp, nhưng bị cô ngăn lại, sau đó cô thu tay về, mở hộp ra.

 

Là một lớp giấy gói tinh xảo, bên trong có một tấm thiệp. Lâm Tử Lạp nhấc lên, mở ra xem thì thấy dòng chữ Happy Wedding.

 

Tần Nhã đứng bên cạnh cũng vươn đầu nhìn.

 

“Chữ này viết đẹp quá, là ai vậy?” Cô ấy hỏi với giọng khó hiểu.

 

Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, không nói gì, đặt tấm thiệp sang một bên, rồi mở giấy gói ra.”

 

Tần Nhã biết Lâm Tử Lạp vẫn còn đang căng thẳng, hai tay nắm chặt lại, vì sợ bên trong có cái gì nguy hiểm.

 

Tuy nhiên, lớp giấy gói đã được mở ra, bên trong là một bộ đồ lót màu hồng vô cùng gợi cảm.

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn một lượt, sau đó quay người lại, Tần Nhã sợ nó có thể phát nổ nên nhấc quần lót ra, mở giấy gói ra, không có gì cả, trong hộp chỉ có một bộ đồ lót.

 

Cô ấy cau mày và nói: “Cái này từ ai gửi?”

 

Lâm Tử Lạp không biết, nếu cô biết thì vừa rồi cô đã không lo lắng như vậy, cô đóng hộp đồ lót và nói: “Đừng nói chuyện này với Cảnh Hạo.”

 

Cô không muốn gây rắc rối cho anh vào lúc này, đợi đến khi hôn lễ kết thúc rồi nói.

 

“Làm thế này có vẻ không tốt lắm?” Thẩm Bồi Xuyên sợ rằng trong trường hợp có chuyện gì xảy ra, anh ấy không thể giải thích với Tông Triển Bạch.

 

“Không có gì mà không tốt cả, chẳng may là người quen thì cũng không làm sao cả.” Lâm Tử Lạp hạ quyết định.

 

Cô sẽ đích thân nói với Tông Triển Bạch sau đám cưới.

 

Cô không có ý định tiếp tục trốn tránh, cô chỉ muốn đợi cho đến khi đám cưới kết thúc.

 

Lúc này, chuyên viên trang điểm gõ cửa đi vào: “Thời gian sắp hết rồi, để tôi dặm phấn lại cho cô.”

 

Lâm Tử Lạp nhìn Thẩm Bồi Xuyên và Tần Nhã: “Được rồi, hai người vui vẻ lên, hôm nay là ngày vui của em mà.”

 

Tần Nhã gật đầu, kêu chuyên viên trang điểm vào sửa sang lại lớp trang điểm cho cô, còn cô ấy đưa bó hoa cho Lâm Tử Lạp: “Em đi sang phòng bên cạnh xem hai đứa nhỏ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK