Tông Triển Bạch hỏi: “Em dự định cắn chỗ kia à?”
Lâm Tử Lạp nháy mắt, dưới ánh đèn lông mi bị chiết xạ ra, lưu lại một mảng đen lớn, cô cười cười, dùng ngón tay chọt chọt môi anh:
“Chỗ này hả?”
Tông Triển Bạch hất cằm lên: “Vậy cho em cắn đó.”
Lâm Tử Lạp nói xong thì phũ người xuống, ôm chặt mặt anh cắn tới, không có dùng nhiều sức nhưng cũng lưu lại một dấu răng nhỏ.
Tông Triển Bạch đưa tay sờ sờ mặt, ghét bỏ nói: “Dính nước bọt lên mặt anh rồi.”
“Ai kêu anh không nói cho em biết.” Lâm Tử Lạp quẹt miệng, nói tiếp: “Cắn chết anh mới tốt ấy.”
Tông Triển Bạch giữ chặt eo cô, cười nhẹ nói: “Độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà.”
“Anh mới biết hả? Nhưng mà đã quá muộn rồi, em sẽ quấn lấy anh cả đời, anh muốn vứt cũng không vứt bỏ được em đâu.” Lâm Tử Lạp gối đầu lên cánh tay của anh, nhìn lên trần nhà nói:
“Còn một tuần nữa, là tới tháng tám rồi.”
Cô quay đầu lại: “Anh có đang chờ mong cái gì không?”
Tông Triển Bạch gật đầu, nghiêng người qua ôm cô, hôn nhẹ lên trán của cô rồi nói:
“Tất nhiên anh chờ mong con của mình rồi, bỏ lỡ lúc hai bé tiểu Nhụy và tiểu Hi chào đời rồi nên anh sẽ không để em một mình nữa đâu, anh đã nói với bác sĩ rồi, tới lúc đó anh sẽ theo em vào phòng sinh…”
“Không muốn.”
Lâm Tử Lạp từ chối.
Cô mới không muốn anh đi theo vào phòng sinh đâu.
Thời điểm sinh con ra nhìn quá bạo lực, cô không thích Tông Triển Bạch nhìn thấy hình ảnh đẫm máu kia.
Tông Triển Bạch hình như biết cô đang để ý tới cái gì, cười nói: “Em sinh con vì anh, dù em có biến thành như thế nào anh cũng yêu em mà.”
Lâm Tử Lạp vẫn bài xích chuyện này: “Không muốn.”
Huống chi lúc ấy còn có bác sĩ, y tá phụ trách đỡ đẻ nữa, nhiều người như vậy cô lại trần truồng nửa thân dưới nằm đó……
“Anh thành thật nói cho em biết, trước kia anh thật sự có người phụ nữ nào chưa?” Lâm Tử Lạp lại nhắc lại, vuốt vuốt mặt anh hỏi: “Anh biết nhiều như vậy sao? Không nói cho em, có phải anh chột dạ không?”
Tông Triển Bạch: “….”
Cái chuyện cũ kỹ này không bỏ qua được sao?
Anh hắng giọng nói: “Thích cạn ly chỉ là uống rượu thôi.”
“Uống thế nào?” Lâm Tử Lạp tiếp tục truy hỏi, chắc chắn không thể uống như bình thường, không phải kêu cái gì mà “thích cạn ly” sao?
Tên này nghe tới thật sự không đứng đắn chút nào.
Tông Triển Bạch trầm ngâm một hồi: “Chính là uống rượu giao bôi…”
“Anh đừng có gạt em.” Lâm Tử Lạp mới không tin nghĩa chỉ đơn giản vậy đâu.
Tông Triển Bạch liếc mắt nhìn cô: “Anh còn chưa nói xong, là em ngắt đoạn đấy chứ.”
Lâm Tử Lạp hết lời, dáng vẻ thể hiện: thôi anh nói tiếp đi.
Tông Triển Bạch nói tiếp: “Rượu giao bôi là loại thứ nhất, thứ hai chính là miệng kề miệng đút nhau uống, loại thứ ba là…”
Ánh mắt anh nhìn qua, Lâm Tử Lạp liền rụt rụt người lại một chút: “Còn có cái gì lộ liễu hơn nữa sao?”
Tông Triển Bạch rất nghiêm chỉnh gật đầu, ánh mắt cũng mang theo ý tưa dò xét cô.
Lâm Tử Lạp hỏi: “Anh nhìn cái gì vậy?”
Tông Triển Bạch nói: “Không có gì.”
Sau đó ôm cô đi ngủ.
Lâm Tử Lạp lại hỏi: “Có phải sau lưng mọi người thì đàn ông các anh đều không biết xấu hổ như vậy không?”
Tông Triển Bạch đưa tay vuốt ve mặt cô nói: “Anh chỉ không biết xấu hổ với em thôi.”