Vào lúc đó cô đã vô cùng sợ hãi, sau khi được cứu, cô làm sao có thể nghĩ được rằng đây là cái bẫy?
“Anh là chú họ của anh ta, anh ta sẽ không thể làm gì anh.” Đến lúc này rồi, người phụ nữ muốn Tông Vân Càn đánh động vào tình cảm.
Quan Kình ở một bên lạnh lùng hừ một tiếng: "Bây giờ còn nghĩ đến họ hàng tình thâm? Sớm sao không làm? Lúc cướp Tiểu Bảo chạy đi sao không nghĩ tới hậu quả?”
Tông Vân Càn liếc nhìn Quan Kình, lạnh lùng nói: "Bất kể lại thế nào nữa, tôi đều không hề động tới cậu!”
Quan Kình liền cười một tiếng: "Tôi vốn dĩ không động đến chú, nhưng chú lại bắt cóc tống tiền, chú đây chính là phạm pháp, tôi không thể làm gì chú, nhưng luật pháp thì có thể.”
“Các người không hề có chứng cứ.” Người phụ nữ khăng khăng ôm lấy chân Tông Vân Càn, bây giờ cô muốn thoát được chuyện này, đều phải dựa vào Tông Vân Càn.
Cô hoàn toàn không biết, Tông Vân Càn cũng không cam chịu bỏ cuộc.
Quan Kình lạnh lùng đến bên người phụ nữ: "Xem ra cô không biết gì về tính khí của ông chủ chúng tôi.”
Anh dùng chân nâng quai hàm người phụ nữ lên: "Muốn để cô chết, chúng tôi có thể tìm cả trăm nghìn kiểu lí do.”
Người phụ nữ kinh hãi dựng tóc gáy, sợ hãi không nói thành câu: "Dù, cho dù tôi phạm pháp, cũng không bị kết tội chết!”
Vừa nói cô vừa càng dùng lực nắm chặt chiếc quần của Tông Vân Càn ở tay.
Tông Vân Càn nắm lấy quần, mắng một câu: "Em vội cái gì? Em vẫn không tin anh sao, anh ta thực sự muốn mạng của em!”
“Vân Càn, em chỉ có thể dựa vào anh.” Người phụ nữ sống chết ôm chặt lấy chân của Tông Vân Càn, đây chính là tấm phao cứu mạng của cô.
Thẩm Bồi Xuyên chạy đến, giọng trầm xuống nói: "Các người bị nghi ngờ bắt cóc, tống tiền, cần phải tiếp nhận điều tra.”
Anh yêu cầu cấp dưới đưa hết những người có liền quan quay trở lại.
“Các người dám động vào tôi!” Vào lúc này Tôn Vân Càn, hai tay sau lưng, lấy ra cuốn gia phả cho rằng mình là chú của Tông Cảnh Hạo: "Tôi chính là người nhà họ Tông.”
Thẩm Bồi Xuyên nói: "Hoàng tử thời cổ đại phạm pháp đều bị xử tội như thứ dân, chưa kể đây là xã hội dưới pháp quyền, chú đã phạm tội, cần phải tiếp nhận điều tra, đến đây, đưa người đi!”
“Cậu dám….”
Ông ta chưa kịp nói xong, đã bị người áp giải đi, người kiểm soát viên tác phong nhanh nhẹn gọn gàng, anh không quan tâm đến thân phận của ông ta là gì, ông ta đã phạm lỗi, thì phải tiếp nhận điều tra.
Tuy Tông Vân Càn có một số khuyết điểm nhỏ về mặt thể chất, nhưng từ nhỏ đến lớn đều sống cuộc sống làm chủ đứng trêи người khác, bây giờ đã ở tuổi này rồi, lại bị một nhân viên cảnh sát áp giải, chưa nói đến bị mất mặt, nỗi đau này ông ta chưa từng trải qua.
“Tôi muốn gặp Tông Cảnh Hạo!” Tông Vân Càn không chịu hợp tác.
“Nếu chú vẫn không thành khẩn, trước hết tôi sẽ kết tội chú cản trở người thi hành công vụ!” Thẩm Bồi Xuyên nghiêm khắc mắng.
Mấy người cấp dưới đều không dám lơ là, dẫn người áp giải lên xe, thấy Thẩm Bồi Xuyên quả quyết như vậy, người phụ nữ cũng không dám lên tiếng, cẩn thận tự thu mình lại thành một mảnh, lên xe dính chặt lại bên cạnh Tông Vân Càn.
“Phần còn lại giao lại cho anh đó.” Quan Kình như vỗ nhẹ xuống lớp bụi không còn tồn tại trêи mình.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu, trước khi lên xe liền ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
Tang Du suốt mấy đêm này không được nghỉ ngơi, luôn nằm trêи ghế sô pha, trong lòng không thể buông xuống được, sống qua những ngày bất an.
Bây giờ tìm thấy được Tiểu Bảo, việc đầu tiên Thẩm Bồi Xuyên phải gọi điện cho cô.
Rất nhanh điện thoại được bắt máy, nhìn thấy đó là số điện thoại của Thẩm Bồi Xuyên, Tang Du vừa hi vọng lại vừa sợ hãi, hi vọng sẽ tìm thấy Tiểu Bảo, lại sợ rằng đây là một tin tức không tốt, cô lấy điện thoại ra, tay cô run rẩy, cô ấn nút trả lời, rồi áp máy vào tai mình, hạ giọng xuống: "A lô.”
Thẩm Bồi Xuyên biết rằng Tang Du rất lo lắng, an ủi cô: "Đừng lo lắng nữa, tìm thấy Tiểu Bảo rồi, nó không sao hết.”
Tang Du phập phồng mũi kϊƈɦ động, giọng khàn khàn hỏi: "Thật sao?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: "Là thật, chuyện như vậy sao có thể lừa em được.”
Tang Du mỉm cười, trong mắt vẫn còn đọng lại nước: "Thật tốt quá rồi.” Rất nhanh cô lại nghĩ đến một chuyện khác: "Kẻ bắt cóc Tiểu Bảo đã tìm ra chưa?”
“Tìm được ra rồi.”
“Anh nhất định phải định tội bọn chúng!” Tang Du gay gắt nói: "Bọn chúng sao có thể bắt cóc một đứa bé! Loại người này, không hề xứng, nhất định phải khép tội chúng.”
“Anh biết rồi, em nghỉ ngơi đi.” Thẩm Bồi Xuyên nhẹ nhàng nói.
Tang Du vâng một tiếng, thực ra cô chẳng thấy dấu hiệu buồn ngủ nào, đã tìm được Tiểu Bảo rồi, cũng không biết có hay không có sự sợ hãi, cô đứng dậy ra khỏi ghế sô pha, đi rửa mặt, thay quần áo rồi ra ngoài.
Cô bắt taxi đến biệt thự, ngoài cửa xe của Tông Cảnh Hạo đang dừng ở đó.
Cô trả tiền xe, rồi đứng ở trước cửa, cô dừng lại giây lát, rất nhanh lấy lại tinh thần bước tới gõ cửa.
Ngay sau đó cửa mở ra, Tần Nhã nhìn thấy đó là Tang Du liền vội vàng xoay người lại để cô vào trong.
“Tiểu Bảo đã về rồi.” Tang Du không biết phải mở lời như thế nào, sau đó hỏi lấy một câu.
Tần Nhã gật đầu: "Về rồi, đang ở trêи lầu, nhưng cô đợi một chút rồi hãy lên trêи đó.”
Tang Du hiểu ra, biết được chắc chắn là Tông Cảnh Hạo đang ở trêи lầu.
“Lại đây ngồi đi.” Tần Nhã kéo cô ngồi xuống ghế sô pha.
Trêи lầu.
Lâm Tân Ngôn phải dỗ dành một lúc, mới cho Tiểu Bảo cứ khóc ầm ĩ vào giấc ngủ được, ngủ vẫn chưa được ngon giấc, cơ thể nhỏ bé cứ run run.
Cô nhìn đứa con nhỏ bé của mình mà lòng đầy đau xót, lúc biết Tiểu Bảo bị bắt mất, cô rất kinh hãi, cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ.
Con cái là sinh mạng của bố mẹ, con cái vui vẻ hạnh phúc, bố mẹ mới có thể vui vẻ hạnh phúc.
“Dưới đó là ai vậy?” Lâm Tân Ngôn quay đầu lại, đôi mắt cô hơi đỏ, mang theo sự sắc sảo khó có thể cảm nhận được.
Tiểu Bảo mất tích quá đột ngột, ngoài ra khi đám tang kết thúc, cô để bản thân mình đến biệt thự, vì vậy mà cô không hề hay biết gì.
Tông Cảnh Hạo đứng ở một bên sàn, mắt anh nhìn xuống phía con trai mình: "Anh sẽ giải quyết.”
“Em đang hỏi anh là ai!” Không phải Tiểu Bảo mới ngủ say sao, cô ta lại hét lớn tiếng lên, lúc này cô thấp giọng xuống hỏi.
Cô luôn muốn làm rõ, là ai đã cướp con trai cô đi, với mục đích là gì?
Sau này cô cũng có thể đề phòng được nó.
Lần này cô thực sự sợ hãi.
Cô ngước nhìn Tông Cảnh Hạo: "Nó là con trai của em, ở trong người em mười tháng, máu thịt của nó đều gắn liền với em, nó gặp nguy hiểm, đến việc muốn biết ai là người muốn hại nó em cũng không có tư cách sao?”
Tông Cảnh Hạo không phải là cố tình che giấu, chỉ là không muốn cô lo lắng về điều này, không nghĩ rằng cô lại có thể kϊƈɦ động đến như vậy.
Anh bước tới, lấy tay lau nước mắt cho cô, Lâm Tân Ngôn quay đầu lại.
Tông Cảnh Hạo mắt tối sầm lại, chỉ im lặng nhìn cô.
Một người ngồi đó, một người đứng ở đó rất lâu, Lâm Tân Ngôn đã bình tĩnh lại nhiều rồi, cô hạ giọng nói: "Em xin lỗi.”
Cô biết lúc Tiểu Bảo xảy ra chuyện, anh chắc chắn cũng rất khó chịu, chỉ là cô quá sợ hãi loại cảm giác này, quá tệ!
Khiến cho cô không thể bình tĩnh được.
Tong Cảnh Hạo vươn tay ra ôm lấy đầu cô, rồi cô ôm vào lòng, trán của Lâm Tân Ngôn áp vào vùng cơ bụng dưới rắn chắc của anh, cô cũng giơ tay ra ôm lấy vòng eo gầy gò của anh.
Ngón tay anh vuốt lên tóc cô: "Anh không phải là không nói cho em biết, chỉ là không muốn em lo lắng, người kia đã bị Thẩm Bồi Xuyên bắt đưa đi rồi.”
Bây giờ Lâm Tân Ngôn cũng đã bình tĩnh lại nhiều, cô nói ra suy đoán trong lòng mình: "Có phải là Tông Vân Càn?”
Chỉ có người này trong lễ tang của Tông Khải Phong, đột nhiên xuất hiện, vào lúc này đã xảy ra chuyện với Tiểu Bảo, cô không thể không suy nghĩ chuyện này liên quan ông ta.
Tông Vân Càn khẽ thở dài một tiếng: "Tại sao chứ?”
Lân Tân Ngôn ngẩng đầu lên: "Ông ta tại sao lại bắt cóc Tiểu Bảo? Anh với ông ta có liên quan sao? Hay là trước đây ba và ông ta có liên quan?”