Anh ung dung đặt Lâm Tân Ngôn ngồi ổn định ở vị trí ghế sau rồi đóng cửa xe lại, dường như không muốn để Bạch Dận Ninh nhìn thấy cô.
Anh đi về phía Bạch Dận Ninh, hai tay đặt trêи tay vịn của xe lăn rồi nhìn xuống, Bạch Dận Ninh không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Bốn mắt nhìn nhau, dao sắc loé lên vô hình.
Tông Cảnh Hạo cong môi, ánh mắt sắc bén dường như có thể xuyên thấu máu thịt người khác: “Tổng giám đốc Bạch, bớt nghĩ lại đi, đừng mãi nhớ nhung người khác…”
Khi nói, ánh mắt anh dừng trêи đôi chân Bạch Dận Ninh, ý đó không cần nói cũng biết: “Vợ tôi chướng mắt anh, đừng hao phí tâm tư nữa.”
Điều Tông Cảnh Hạo ghét nhất là Bạch Dận Ninh đã biết Lâm Tân Ngôn là phụ nữ có chồng mà vẫn còn nhớ nhung.
Yêu không oán trách, không hối hận?
Nụ cười của anh càng thêm trào phúng và cay nghiệt: “Cho dù vợ tôi có tìm người khác thì cũng không tới lượt tổng giám đốc Bạch.”
Bạch Dận Ninh cắn chặt răng mới có thể kiềm chế được sự thay đổi trêи mặt.
Hai chân là sự thật mà anh ta khó chấp nhận nhất.
Bạch Dận Ninh nhếch khoé môi: “Tổng Tổng giám đốc Tông cay nghiệt như vậy là vì sợ hãi sao?”
Tông Cảnh Hạo cười với ý vị không rõ, lại đầy thâm ý: “Sợ? Đúng thế, chính là sợ gặp phải người mặt quá dày.”
Bạch Dận Ninh cố gắng giữ phong độ: “Hôm nay tôi tới tìm tổng Tổng giám đốc Tông, tôi biết gần đầy xảy ra rất nhiều chuyện, tôi nghĩ tổng Tổng giám đốc Tông cũng không thoải mái, chẳng bằng chúng ta bỏ qua kiềm khích trước kia, cùng nhau hợp tác đi.”
Tông Cảnh Hạo nhướn môi, lời nói nhẹ như mây gió: “Có thoải mái hay không, không phiền tổng giám đốc Bạch quan tâm, còn nữa, tránh xa tôi một chút.”
Nói xong, anh đứng thẳng người, một tay đút túi quần, hờ hững nhìn anh ta, không nói gì nữa mà xoay người đi về phía xe.
Bạch Dận Ninh nhìn bóng lưng anh: “Tôi biết tổng Tổng giám đốc Tông là người kiêu ngạo, nhưng bây giờ cũng không phải lúc so đo những chuyện này. Bây giờ cô ấy đang mang thai, tình thế bên ngoài rất bất lợi với cô ấy, coi như vì cô ấy chúng ta nên bắt tay giảng hoà, vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã.”
“Tổng giám đốc Bạch coi nơi đây là Bạch Thành đấy à?” Tô Trạm trào phúng nói chen vào, anh rất không thích ngữ điệu câu này của Bạch Dận Ninh, luôn miệng nói là vì tốt cho Lâm Tân Ngôn, anh ta là ai? Có thân phận gì?
Sao lại không biết xấu hổ thế chứ?
“Không biết tổng giám đốc Bạch có thể lấy gì để hợp tác?”
Ánh mắt Bạch Dận Ninh chưa từng rời khỏi Tông Cảnh Hạo, anh ta rất tự tin: “Trước đây không lâu tôi vô tình gặp một bác sĩ khoa phụ sản, nghe nói hơn ba mươi năm trước Tông Khải Phong từng dẫn một người phụ nữ đến đó sinh con. Có lẽ điều này cũng không khó hiểu, điều khó hiểu là bà ấy không phải bác sĩ bệnh viện lớn, chỉ là một bệnh viện nhỏ vùng ngoại ô, mà người phụ nữ kia vừa sinh xong đã vội vàng bị đưa đi. Lẽ nào tổng Tổng giám đốc Tông không tò mò người phụ nữ đó là ai sao? Chắc hẳn với thân phận người mẹ Văn Nhàn của anh thì sẽ không sinh ở bệnh viện nhỏ đó đâu chứ?”
Anh ta biết Lâm Tân Ngôn gặp chuyện là cơ hội để anh ta lật đổ Văn Khuynh, nhưng thực lực của anh ta lại không đỏ, cần phải kéo Tông Cảnh Hạo theo nên đã âm thầm điều tra chuyện hơn ba mươi năm trước.
Thời gian quá lâu, manh mối không nhiều nhưng anh ta cũng khá may mắn.
Anh ta có thể được coi là mèo mù vớ cá rán.
Trong tình huống không có bất kỳ manh mối nào, anh ta chỉ có thể dựa theo điều mình suy đoán mà quyết định một mục tiêu.
Đó chính là tìm chứng cứ chứng minh Trình ɖu͙ƈ Tú đã từng sinh con.
Chỉ cần chứng minh bà ấy từng sinh con thì chuyện sau đó chắc cũng không cần anh ta điều tra, cũng sẽ vì chuyện này bị đào lên mà từ từ nổi lên mặt nước.
Thành phố B rất lớn nhưng bệnh viện thì có số lượng, chỉ cần anh ta cho nhiều người đi tra thì sẽ tìm được manh mối, quả nhiên, thời gian không phụ lòng người.
Chỉ cần chứng minh Văn Khuynh không phải bác Tông Cảnh Hạo thì Tông Cảnh Hạo có còn kiêng kỵ khi đối phó với ông ta không?
Văn Khuynh ngã xuống thì có thể giải quyết được tình cảnh khó khăn trước mắt của Lâm Tân Ngôn, anh ta cũng có thể báo thù được cho ba mình, một công đôi việc.
Tông Cảnh Hạo dừng bước, cơ thể căng cứng, trêи mặt không có biểu cảm gì.
Lâm Tân Ngôn không ngờ Bạch Dận Ninh lại tra ra manh mối, không phải anh ta đã đồng ý không truy cứu chuyện này nữa sao?
Cô hơi hoảng hốt, hai tay không khỏi run rẩy, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Tông Cảnh Hạo: “Chúng ta đi thôi, em mệt rồi.”
Đuôi mắt cô liếc nhìn Bạch Dận Ninh, có điều rất nhanh đã thu lại tầm mắt.
Tô Trạm đứng bên cạnh cũng không dám chen vào, tình huống gì vậy chứ?
Hơn ba mươi năm trước Tông Khải Phong đưa một người phụ nữ tới một bệnh viện nhỏ ở ngoại ô sinh con?
“Cảnh Hạo.” Lâm Tân Ngôn nhẹ nhàng gọi anh lần nữa.
Tông Cảnh Hạo quay đầu, nhìn Bạch Dận Ninh một cái, nhìn như không có gợn sóng nào nhưng thật ra đã sớm cuộn trào sóng ngầm.
Anh vẫn luôn biết Lâm Tân Ngôn có chuyện giấu anh, có lẽ có liên quan đến anh. Nếu trước kia còn là suy đoán thì sau khi nghe những lời này của Bạch Dận Ninh, còn có sự hoảng loạn của Lâm Tân Ngôn đã đủ chứng minh suy đoán của anh là đúng.
Người phụ nữ hơn ba mươi năm trước, quan hệ của Lâm Tân Ngôn và Trình ɖu͙ƈ Tú…
Những sợi đay rối tung này, vuốt thuận tay thì sẽ là một đường thẳng.
Vô vàn suy nghĩ nhưng không hề thể hiện ra ngoài, anh tới trước xe ô tô, đưa tay vào trong vuốt ve khuôn mặt Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn túm lấy tay anh, cầm rất chặt: “Em hơi khó chịu, chúng ta về nhà đi.”
Tay cô rất lạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sợ cô thật sự động thai khí, Tông Cảnh Hạo vội mở cửa xe.
Lâm Tân Ngôn lùi ra nhường chỗ cho anh ngồi, cho dù trong lòng đang sóng lớn cuộn trào thì anh cũng không hề để lộ ra dù chỉ một chút trước mặt Lâm Tân Ngôn: “Khó chịu ở đây à?”