Mục lục
Mê Vợ Không Lối Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sớm gì mà sớm, anh và anh cả đã đánh cược, ai có con trước thì sẽ không cần quản lý công việc, anh không thèm quản lý một đống việc của các cửa hàng đâu, anh chỉ muốn cùng em đi du lịch vòng quanh trái đất thôi được không? Em suy nghĩ xem, chúng ta ở bên ngoài ăn nhậu chơi bời, còn có người kiếm tiền hộ chúng ta thì sung sướng biết bao?”

 

Thẩm Hâm Dao gật đầu như giã tỏi” ‘Đúng vậy.”

 

“Cho nên, em cần cố gắng hơn, mang thai sớm thì tốt, bây giờ anh cả còn chưa có cả bạn gái, nhất định phải khiến anh ấy thua đậm đến mức quần cũng không có mà mặc.”

 

“Đáng ghét!” Thẩm Hâm Dao nhéo cánh tay của Trang Gia Văn: “Cái gì cũng nói em, anh cũng không nhìn xem đây là đâu.”

 

“Làm gì có ai có thể nghe thấy chúng ta nói gì.” Anh ấy ôm Thẩm Hâm Dao: “Đi nhanh thêm chút nữa.”

 

Trang Gia Văn đuổi kịp Lâm Tử Lạp ở phía trước, nịnh nọt nói: “Mẹ, một giờ rồi, chúng ta ăn cơm trước rồi về.”

 

“Về nhà ăn cơm.” Giọng điệu của Lâm Tử Lạp có hơi tức giận, nhưng là muốn hướng đến Tông Triển Bạch chứ không phải con trai mình.

 

Trang Gia Văn thấy bà không vui, cũng thuận theo bà: “Sức khỏe của mẹ tốt thì bọn con cũng yên tâm rồi.”

 

Lâm Tử Lạp nghe vậy thì không nói gì.

 

“Mẹ nổi giận rồi sao?” Thẩm Hâm Dao tiến tới kéo cánh tay bà.

 

“Không có.” Lâm Tử Lạp vỗ vỗ mu bàn tay của con dâu: “Mẹ không sao, không cần nghĩ nhiều.”

 

Thẩm Hâm Dao nghe vậy thì gật gật đầu: “Mẹ và bố khỏe mạnh là chúng con có thể yên tâm.”

 

Một lát sau, xe dừng lại ở biệt thự, mọi người xuống xe rồi vào nhà.

 

Trong nhà cũng chỉ còn lại một mình Tông Triển Bạch , những người còn lại đều đi ra ngoài hết rồi.

 

“Để con đi nấu cơm.” Thẩm Hâm Dao kéo tay Trang Gia Văn: “Anh cùng làm với em.”

 

Trang Gia Văn chớp chớp mắt nói: “Anh phải đi báo với bố là sức khỏe của mẹ rất tốt.”

 

“Sao anh lại không biết nhìn tình hình như vậy?” Thẩm Hâm Dao trừng mắt nhìn Trang Gia Văn:

 

“Chuyện giặt ga trải giường ngày đó có thể là do có chuyện bí mật gì đó, cũng không phải do mẹ bị bệnh.”

 

“Vậy ý của em là có thể là bố?” Trang Gia Văn trợn to hai mắt: “Lẽ nào là do bố ngại nên mới đẩy trách nhiệm lên đầu mẹ, cho nên mẹ mới vì chuyện này mà giận bố?”

 

Dáng vẻ lúc nãy của Lâm Tử Lạp rõ ràng là tức giận.

 

“Em cũng không biết, chờ lúc sau anh tự mình đi hỏi đi.” Thẩm Hâm Dao mở tủ lạnh ra, nhìn xem số nguyên liệu có sẵn có thể làm món gì.

 

Trang Gia Văn đứng ở đằng kia, một người luôn khôn khéo lạnh lợi như anh ấy mà giờ phút này cũng được nhanh trí lắm.

 

Trong phút chốc, anh ấy không biết phải làm gì.

 

Trong phòng, Lâm Tử Lạp ngồi ở trên giường, không nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm Tông Triển Bạch .

 

“Em nhìn anh như vậy làm gì?” Tông Triển Bạch ngồi ở phía xa xam rảnh rỗi rót một chén nước rồi ngôi lên miệng đệm dành cho một người ở trên bệ cửa sổ.

 

“Tông Triển Bạch , về phần anh thì sao?”

 

Đã ngần này tuổi đầu rồi, thế mà vẫn còn làm ra cái chuyện ngây thơ như vậy.

 

“Anh đã bao nhiêu tuổi rồi hả?” Lâm Tử Lạp tức giận: “Sao anh lại có thể nói với bọn trẻ là tối qua phải giặt ga giường, chính là do em…”

 

Đoạn sau bà không tài nào nói ra miệng, thật đúng là quá mất mặt rồi.

 

“Anh chẳng hề nói cái gì hết, là do con của em tự suy diễn ra.” Tông Triển Bạch uống một ngụm nước: “Cùng lắm thì anh cũng chỉ hùa theo mà thôi.”

 

“Thật vậy sao?” Lâm Tử Lạp vẫn không tin tưởng cho lắm.

 

“Nếu em không tin, thì cứ đi hỏi con em ấy.” Tông Triển Bạch đặt chén trà xuống bàn.

 

Lâm Tử Lạp làm sao có thể đi hỏi con trai cơ chứ? Bà có điên mới làm như vậy!

 

“Có phải anh làm như vậy là để ngăn không cho em đi gặp Bạch Dận Ninh đúng không? Tông Triển Bạch, sao anh lại có thể ấu trĩ như vậy cơ chứ?”

 

Người đàn ông này sao mà càng già lại càng trẻ con thế nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK