Cô ta nghĩ sao vậy?
“Hay là cô ấy thật sự thích Quan Kình?” Lâm Tử Lạp đoán.
Giữa phụ nữ và phụ nữ luôn có một chút tâm linh tương thông, điều mà đàn ông không thể tưởng tượng ra. Là phụ nữ, cô đã nhận ra điều đó.
Nếu thật sự ghét người đàn ông này, cô ta đã vượt qua chướng ngại tâm lý như thế nào để gặp gỡ anh ta?
Vậy thì chỉ có một câu trả lời là cô ta thích người đàn ông này nên sẵn sàng hiến thân.
Tông Triển Bạch không quan tâm cô ta thích ai, quen ai. Liên quan gì đến anh đâu?
Sao lạc đề thế?
“Em thật sự đã gặp Cố Huệ Nguyên sao? Hoa này cũng là cô ta đưa đến?” Tông Triển Bạch quay lại chủ đề.
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Ừ, đúng, hoa này là cô ấy tặng.”
Tông Triển Bạch không nói lời nào, cứ thế cầm lên đưa cho Trang Kha Nguyệt để bà ném ra ngoài.
Lâm Tử Lạp: “…”
“Hoa bị làm sao vậy.”
Tông Triển Bạch nói: “Ai biết được cô ta có làm gì không, nhỡ trong hoa có gì đó ảnh hưởng đến sức khỏe của em thì sao?”
Lâm Tử Lạp bật cười, nghĩ rằng anh đang làm quá lên.
“Có phải xem nhiều phim kịch tính quá rồi không?” Lâm Tử Lạp ở trong phòng bệnh rất buồn chán, nên sẽ xem TV để giết thời gian, trong đó có rất nhiều tình tiết phản lại tư duy của người bình thường.
Cái gì cũng phải có âm mưu.
Tông Triển Bạch hoàn toàn không có thời gian để xem TV, TV chỉ là thứ đậu phộng cho những người rảnh rỗi giết thời gian thôi.
Lâm Tử Lạp đột nhiên cau mày, Tông Triển Bạch lo lắng hỏi: “Đau bụng sao?”
Cô lắc đầu: “Không phải, chân em lại bị chuột rút rồi.”
Tông Triển Bạch xốc chăn lên, xoa bóp cho cô: “Chân này hả?”
Chân phải của cô thường bị chuột rút hơn, vì vậy anh đã vô thức đi xoa bóp chân phải cho cô trước.
Lâm Tử Lạp gật đầu.
Đau như thắt.
Việc xoa bóp chỉ giúp giảm căng cơ, còn chuột rút vẫn phải đợi một lúc mới hết.
Lâm Tử Lạp đã quen rồi, cô dựa vào thành giường và im lặng chờ cơn đau qua đi.
Tông Triển Bạch cố ý nói chuyện với cô để chuyển hướng chú ý của cô: “Lát nữa hai đứa nhỏ qua ăn cơm trưa chung.”
Lâm Tử Lạp thấp giọng nói: “Hôm nay không phải thứ bảy cũng không phải cuối tuần, sao có thể rảnh thế?”
Bọn nhỏ ăn trưa ở trường, buổi sáng đưa đến, ban đêm đón về.
Chỉ có thời gian vào cuối tuần, hoặc buổi tối.
“Anh bảo tài xế đi đón, đến ăn cơm với em xong thì trở về trường. Đã mấy ngày không gặp, nhớ con rồi chứ gì?”
Lâm Tử Lạp gật đầu.
Gần trưa, Tông Triển Bạch gọi cho tài xế và yêu cầu anh ta đến trường đón hai bé qua bệnh viện.
Quan Kình đã tìm cả buổi sáng nhưng không tìm thấy Cố Huệ Nguyên, cô ta ra đi rất sạch sẽ, chẳng để lại thứ gì.
Điện thoại vẫn tắt và không thể kết nối được cho dù có gọi như thế nào.
Cuối cùng, Thẩm Bồi Xuyên phải nhắc nhở: “Có thể là cô ta ra nước ngoài rồi?”
Quan Kình cảm thấy điều đó là không thể, đang yên đang lành sao lại ra nước ngoài? Dù không tin nhưng anh vẫn đi kiểm tra hồ sơ xuất cảnh, thật sự đúng là ra nước ngoài, sang Canada.
Tìm một người ở trong nước thì không khó, nhưng tìm người ở nước ngoài thì thực sự không dễ dàng gì.
Quan Kình buồn bã ỉu xìu ngồi trong văn phòng, nghĩ mãi mà cũng không hiểu tại sao Cố Huệ Nguyên lại phải bỏ đi.
Bây giờ, ngoại trừ Tô Trạm, anh là người buồn phiền nhất. Còn hạnh phúc vui vẻ nhất, ngoại trừ Tông Triển Bạch còn phải kể đến Thẩm Bồi Xuyên.