Sự thương yêu của anh đều giả hay sao?
Tại sao muốn bán đứng cô ta chứ?
Hà Khiếu Ninh đứng ở cửa, run rẩy: “Anh---”
Hà Khiếu Thiên đi tới mới nhìn thấy trên đầu gối của cô ta có vết thương, lông mày nhíu lại: “Em đánh nhau với người khác?”
Nếu không sao có thể biến thành bộ dạng này?
Hà Khiếu Ninh lắc đầu, cô nhìn Hà Khiếu Thiên: “Anh, sự thương yêu của anh đối với em là giả hay sao?”
“Sao có thể.” Hà Khiếu Thiên thật sự rất yêu thương cô ta, năm đó cô ta biến mất có liên quan đến anh, những năm này anh luôn sống trong tự trách, không dễ gì tìm được cô ta trở về.
Áy náy với cô ta, đau lòng cho cô ta.
Không phải là giả.
“Ha ha---” Hà Khiếu Ninh cười lớn, tuy nhiên một giây sau nụ cười lại biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự oán trách trong đáy mắt: “Nếu như anh thương em, yêu em, sao lại bán đứng em, vì người phụ nữ đó mà bán đứng em?!”
“Em đang nói gì?” Hà Khiếu Thiên nghe mà đầu óc mờ mịt: “Mau vào phòng.”
Anh kéo em gái gần như mất khống chế, bởi vì chuyện cô ta bị từ hôn, Hà Văn Trung không sao vui nổi, bầu không khí trong nhà vô cùng đè nén.
Nếu như bị Hà Văn Trung nghe thấy cô ta quậy phá, chắc sẽ rất tức giận.
Hà Khiếu Ninh gần như bị Hà Khiếu Thiên cứng rắn đẩy vào trong phòng.
“Em ngồi xuống trước, anh đi lấy thuốc cho em, vết thương ở đầu gối phải sát trùng, nếu không sẽ nhiễm trùng.”
Hà Khiếu Ninh dường như nghe không hiểu, không chịu ngồi yên, hai mắt không có tiêu cự mà nhìn đăm đăm vào chỗ nào đó.
Cô ta tưởng rằng, cô ta trở thành con gái của nhà họ Hà thì có thể ở bên Tông Triển Bạch, có thân phận cao quý, được người mình yêu ngưỡng mộ, anh trai thương yêu cô ta.
Cuộc đời của cô ta không có gì tiếc nuối nữa.
Nhưng, hoàn toàn không phải.
Toàn bộ đều thay đổi rồi, cô ta có thân phận cao quý, nhưng lại không có Tông Triển Bạch, ngay cả sự thương yêu của Hà Khiếu Thiên đối với cô ta cũng bị người phụ nữ đó cướp mất.
Tình yêu, tình thân của cô ta đều bị Lâm Tử Lạp phá hỏng.
Tay của cô ta thò vào trong chăn từng chút từng chút siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, có thể thấy cô ta đã tức giận nhiều đến cỡ nào.
Hà Khiếu Thiên cầm tủ thuốc vào, khuỵu xuống xử lý vết thương trên đầu gối của cô ta, sợ cô ta sẽ đau cho nên động tác rất nhẹ, rất dịu dàng.
“Anh.” Hà Khiếu Ninh cụp mắt: “Anh đối với Lâm Tử Lạp có phải cũng dịu dàng như vậy không?”
Hà Khiếu Ninh hôm nay có phản ứng khác thường.
“Em rốt cuộc muốn nói gì?” Hà Khiếu Thiên buông nước sát trùng trong tay xuống, quyết định từ từ nói chuyện với cô ta: “Ninh Ninh, trên đời này không phải chỉ một mình Tông Triển Bạch là đàn ông, em không cần thiết phải bám vào một cái cây đã chết, lấy điều kiện của em, có thể tìm được người tốt hơn…”
“Trên đời này cũng không phải có một mình Lâm Tử Lạp là phụ nữ, vậy anh tại sao lại cứ thích cô ta?” Anh còn chưa nói xong thì bị Hà Khiếu Ninh cắt ngang.
Hà Khiếu Thiên vậy mà không tìm được cái cớ phản bác.
Phải, khi anh khuyên em gái, lại quên mất sự cố chấp của bản thân.
“Anh, anh có thể vì người phụ nữ anh thích mà bán đứng em gái, tình yêu của anh thật sự rất vĩ đại.”
Câu nói này, Hà Khiếu Ninh lại nhắc tới, anh không thể không nhìn lại: “Ninh Ninh, em gặp cô ấy rồi?”
“Phải.” Hà Khiếu Ninh không phủ nhận.
Hà Khiếu Thiên nhíu mày: “Em vừa rồi nói anh bán đứng em, rốt cuộc là có ý gì?”
Lẽ nào có liên quan tới Lâm Tử Lạp?
“Anh hỏi em?” Nụ cười của Hà Khiếu Ninh rất mỉa mai: “Chuyện bản thân anh làm, bản thân anh lại không rõ sao?”
“Anh không rõ, đối với em, anh chưa từng tổn hại.” Anh ta tự hỏi trái tim mình chưa từng làm chuyện gì thẹn với người em gái này cả.
Ban đầu tra ra Tông Triển Bạch là người đàn ông tối đó, anh ích kỷ không muốn cho Lâm Tử Lạp biết, sau này biết cô ta là em gái của mình thích Tông Triển Bạch thì anh ta càng chôn chặt bí mật này trong sâu thẳm đáy lòng.
Cho dù thấy hai đứa con của Lâm Tử Lạp không có ba, anh cũng không nói.
Hiện nay cô ta chỉ trích anh bán đứng cô ta.
Hà Khiếu Thiên cảm thấy thất vọng, đau lòng.
Lời nói của Hà Khiếu Ninh đã làm tổn thương trái tim của anh rồi.
“Chưa từng tổn hại, anh nói xem Lâm Tử Lạp sao lại biết, vụ tai nạn xe 6 năm trước là do em làm?” Hà Khiếu Ninh không tin anh.
“Cô ấy, cô ấy biết vụ tai nạn xe 6 năm trước là do em làm rồi sao?” Hà Khiếu Thiên không dám tin, Lâm Tử Lạp đã biết sự việc mà anh không muốn để cô biết.
Dù sao người hại cô chính là em gái của anh.
Cô nếu như biết chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và anh.
Hà Khiếu Ninh cười lạnh: “Không cần giả bộ không dám tin nữa, chuyện này, 6 năm rồi, năm đó người biết chuyện này đã chết rồi, chỉ có anh và em biết, lẽ nào là chính em đi nói cho cô ta?”
Hà Khiếu Thiên cứng đờ một lát, lẩm bẩm: “Anh quả thật không có nói cho cô ấy.”
Điều anh hoảng loạn là Lâm Tử Lạp biết rồi.
Liệu có giận anh không?
Anh ngồi phịch lên sô pha.
Cô vừa thể hiện muốn chấp nhận anh, nhưng lại vào lúc mấu chốt này biết được chuyện vụ tai nạn.
Anh không dám tiếp tục nghĩ tiếp nữa.
Hà Khiếu Ninh nhìn dáng vẻ suy sụp của anh, hơi nhíu mày: “Thật sự không phải anh nói sao?”
Hà Khiếu Thiên cười khổ một tiếng: “Anh tại sao phải lừa em chứ?”
“Vậy cô ta sao lại biết?” Hà Khiếu Ninh nghĩ không thông, dù sao người biết chuyện này không nhiều, người biết chuyện duy nhất cũng chết rồi.
Bây giờ người biết chỉ còn cô ta và Hà Khiếu Thiên, không phải là Hà Khiếu Thiên, bản thân cô ta cũng không nói, vậy Lâm Tử Lạp sao lại biết chuyện vụ tai nạn xe chứ?
“Em từ từ nghỉ ngơi đi.” Hà Khiếu Thiên đứng dậy, anh cần phải yên tĩnh, nếu như gặp Lâm Tử Lạp anh phải nên làm sao.
Làm sao giải thích chuyện này.
“Anh.” Hà Khiếu Ninh từ đằng sau ôm lấy anh, mặt dán vào lưng của anh: “Anh, tuổi của anh không nhỏ nữa, em cũng không phải cô gái 17-18, chúng ta đều không trẻ nữa rồi, anh giúp em, vì chúng ta---”
Cô ta thích Tông Triển Bạch, mà anh thích Lâm Tử Lạp, chỉ cần anh và Lâm Tử Lạp kết hôn thì cô ta có thể ở bên Tông Triển Bạch.
“Anh giúp em như thế nào?” Hà Khiếu Thiên cười khổ, bản thân anh còn đang gặp khó. Sao giúp được cô ta?
“Chuyện lần trước em nói, anh cứ từ từ suy nghĩ.”
Sợ anh từ chối, Hà Khiếu Ninh nói ngay: “Anh đừng vội từ chối em, từ từ suy nghĩ, anh muốn Lâm Tử Lạp thuần túy yêu anh căn bản là điều không thể, thiết nghĩ bản thân anh cũng rõ, cách duy nhất chính là anh và cô ta xảy ra quan hệ, khiến cô ta không thể không ở bên anh, phụ nữ đều là động vật cảm tính, khi cơ thể thuộc về anh, trong tim chắc chắn sẽ có tình cảm với anh, đến khi đó anh và cô ta kết hôn thì em có thể ở bên Tông Triển Bạch, em và Tông Triển Bạch kết hôn, đợi khi hai nhà liên hôn, ba cũng sẽ vui vẻ. Chúng ta một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, tất cả đều vui vẻ?” Hà Khiếu Thiên không lên tiếng, anh thật sự thích Lâm Tử Lạp.
Quen biết cô không phải 1-2 năm, là duyên phận gần 10 năm, sao có thể dùng thủ đoạn giơ bẩn như vậy vấy bẩn cô, vấy bẩn đoạn tình cảm nhiều năm như thế.
“Tình hình trong nhà anh nhìn thấy rồi, anh và anh trai đều không phải người biết làm kinh doanh, ba tuổi tác đã cao, lần này ba muốn em kết hôn với Tông Triển Bạch như thế, không phải chính là vì suy nghĩ cho tương lai của nhà họ Hà hay sao? Anh thật sự muốn nhìn nhà họ Hà từ từ mất hết tất cả?” Hà Khiếu Ninh tiếp tục khuyên.
“Vậy cũng không được.” Anh vẫn không đồng ý.
Mặc dù anh lớn hơn Lâm Tử Lạp, nhưng Lâm Tử Lạp là người con gái đầu tiên anh thích.
Anh không muốn hủy hoại đoạn hồi ức đẹp đẽ này.
Hà Khiếu Ninh buông anh ra, lùi lại một bước, biểu hiện thất vọng về anh.
“Hạnh phúc của em, tiền đồ của gia tộc, đều không quan trọng bằng người phụ nữ đó hay sao?” Ngữ khí của cô ta mang theo sự chất vấn nồng đậm: “Anh đã hưởng sự vinh dự mà gia tộc mang lại, nhưng anh cái gì cũng không có làm, nhiều năm như vậy, anh luôn sống ở nước ngoài, làm chuyện bản thân muốn làm, ba mẹ đều mặc anh, mà anh đã từng làm gì cho họ?”
Cơ thể của Hà Khiếu Thiên cứng đờ, nhưng điều cô ta nói đều đúng, anh ta cái gì cũng chưa từng làm.
“Anh---”