Văn Hiểu Tịch mặc một bộ quân phục. Anh ấy vẫn còn trẻ, khí chất tinh khiết, có cảm giác thiếu niên, rất ngượng ngùng, rất chân thật, nhưng không mất đi phong thái của một người đàn ông trưởng thành, tựa như một mặt trời nhỏ, trong mắt có ánh sáng, ánh mắt sạch sẽ.
Anh ấy mặc bộ quân phục rất tuấn tú, bước đi như gió.
Họ chậm rãi bước vào qua cánh cổng hình vòm được chính tay các chiến hữu trong quân đội xây.
Lâm Tân Ngôn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, quan sát cảnh tưởng đang xảy ra, môi hơi nhếch lên.
Đám cưới của quân nhân luôn khiến người ta cảm thấy trang trọng. Cô đưa tay ra nắm lấy tay Tông Cảnh Hạo: "Mong rằng sau này con của chúng ta có thể trở thành quân nhân."
Tông Cảnh Hạo trái lại muốn nghe theo ý muốn của bọn trẻ. Nếu chúng bằng lòng đi thì anh cũng không ngăn cản, không muốn thì anh cũng không ép.
“Anh ấy hoàn toàn khác trước, bây giờ giống đàn ông hơn.” Trước kia là một ngôi sao thần tượng, mặc dù đẹp trai, nhưng có chút nhu hòa quá, bây giờ anh ấy nam tính hơn nhiều, Lâm Tân Ngôn nhìn lên sân khấu, nhận xét.
Người điều khiển chương trình lên sân khấu giới thiệu về quá khứ của hai người. Hai người họ quen nhau từ khi còn nhỏ, bởi vì hai nhà có mối quan hệ tốt đẹp nên hai người giống như anh em, giờ lại trở thành người một nhà, cha mẹ hai bên hết sức vui vẻ, yên tâm.
Thăng trầm gần nửa đời, đến bây giờ mới thấy rõ danh lợi, ân oán, hận thù, hết thảy gốc rễ của những muộn phiền kia đều do người ta tự tìm, chỉ sau khi buông bỏ tôi mới biết cuộc sống bình an, khỏe mạnh mới là cái là hạnh phúc.
Ngày nay, rất nhiều người chỉ muốn có địa vị, muốn có danh, có lợi.
Người bình thường cũng muốn có tiền, có xe, có nhà.
Nhưng sẽ không ai tĩnh tâm nghĩ về những gì họ không có, không bệnh tật, không tai họa. Đó chẳng phải là một loại hạnh phúc khác sao?
Sống đến giờ, cố hết sức cũng có thể nhìn thấu.
Trần Thanh và Văn Khuynh trước đây là bạn tốt của nhau, nhưng bây giờ họ đã trở thành người thân, mặc dù trước đây họ có khó chịu nhưng hiện tại họ vui vẻ với nhau, không bận tâm đến quá khứ.
Sau phần giới thiệu của người điều khiển chương trình, phần tuyên thệ được thay thế bằng bài phát biểu của cô dâu, chú rể hoặc nói là không có phần tuyên thệ.
Giọng người điều khiển vang lên: "Tiếp theo, chú rể sẽ phát biểu."
Micro được đưa đến tay Văn Hiểu Tịch. Trước tiên anh ấy cầm micro nói lời cảm ơn đến cha mẹ: "Cảm ơn công ơn sinh thành, dưỡng ɖu͙ƈ của bố mẹ. Con từng trẻ dại, hết sức lông bông, đã phạm rất nhiều sai lầm. Cảm ơn sự bao dung và tha thứ bố mẹ."
Lý Tịnh che miệng, hốc mắt ửng đỏ.
Văn Khuynh khóe mắt cũng loé lên ánh lệ, còn ra vẻ mắng vợ: "Ngày vui sao lại khóc? Không được khóc."
Lý Tịnh nói: "Tôi vui nên mới khóc."
Trước đây chồng con như kẻ thù của nhau. Hôm nay con trai lại có dáng dấp của một đứa con trai, cha có sự đôn hậu của người cha. Đây là tâm nguyện trước đây của bà, nay cuối cùng cũng đến ngày này, bà cuối cùng cũng thấy an tâm.
"Vui cũng không cho khóc, hôm nay có rất nhiều người nhìn đấy."
“Nhìn thì nhìn, có gì phải mất mặt.” Lý Tịnh nhìn con trai của mình trêи sân khấu nói, bà cảm động đến khóc, ai dám lời ra tiếng vào?
Sau đó ánh mắt của Văn Hiểu Tịch chuyển sang Lâm Tân Ngôn.
“Ngoài bố mẹ, tôi còn muốn cảm ơn một người.” Sau khi Lâm Tân Ngôn đến, anh mới biết Lâm Tân Ngôn không nói dối anh, sức khỏe cô thật sự không tốt.
"Cô ấy không khỏe vẫn đến dự đám cưới của tôi, tôi rất vui."
Khóe mắt Lâm Tân Ngôn có chút đỏ lên, nghĩ đến cảnh anh ấy xuất hiện khi cô kết hôn, cô cố gắng mỉm cười.
"Cảm ơn em đã đến chứng kiến khoảnh khắc này của đời anh."
Văn Hiểu Tịch cúi đầu với cô.
Cuối cùng, anh nắm tay Trần Thi Hàm: "Chúng tôi từ nhỏ lớn lên bên nhau, quan hệ như người thân, như anh em một nhà. Giờ chúng tôi đến được với nhau là do duyên số dẫn dắt. Chúng tôi rất trân trọng nhau. Cảm ơn bố mẹ đã nguyện ý trao Thi Hàm cho con."
Văn Hiểu Tịch cúi đầu trước vợ chồng Trần Thanh.
Trần Thanh liên tục gật đầu, rất vừa lòng về con rể.
Bà Trần thậm lại rơi nước mắt, dường như mi mắt phụ nữ tương đối mỏng, xúc động liền rơi nước mắt.
Trong lòng đàn ông xúc động, cũng sẽ không dễ dàng khóc trước mặt người khác.
Sau khi phát biểu xong, Văn Hiểu Tịch đưa micro cho Trần Thi Hàm.
Trần Thi Hàm đã thay đổi rất nhiều. Trước đây cô ấy là đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, kiêu ngạo lại tùy tiện, giờ cô đã ổn định hơn rất nhiều, không còn bốc đồng như trước.
Đứng trêи sân khấu, cô ấy rất bình tĩnh, cầm micro rồi chậm rãi nói: “Con người ta luôn phải trải qua một số chuyện mới có thể trưởng thành, mà tôi là kiểu trưởng thành từ từ. Trước đây tôi đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, đã khiến nhiều người tổn thương.
Nhân cơ hội này tôi muốn gửi lời xin lỗi đến những người tôi đã làm tổn thương, xin hãy tha thứ cho tuổi trẻ thiếu hiểu biết. Cảm ơn bạn đã đến dự đám cưới của tôi và Hiểu Tịch."
Trần Thi Hàm cúi người hướng về phía Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo.
Cô ấy từng phá hoại gia đình người khác và làm Lâm Tân Ngôn bị thương.
Cô rất hối hận.
“Khi ông trời đóng lại một cánh cửa, ông ấy cũng sẽ mở một cánh khác cho bạn” Sau đó, cô ấy quay đầu nhìn Văn Hiểu Tịch: “Cảm ơn sự bao dung của anh, cảm ơn anh đã bên lúc em thất vọng nhất, ở bên em những lúc em tuyệt vọng nhất. Cảm ơn anh đã biết rõ em không chịu đựng nổi, nhưng vẫn chấp nhận bên em và lấy em làm vợ”.