Vành mắt của bà cụ càng đỏ hơn, bản thân cảm thấy hổ thẹn với đứa bé này.
Bà cụ nắm lấy tay của Tần Nhã, cúi đầu không lên tiếng. Tần Nhã ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dao động không ngừng.
“Đừng giận bà, được không?” Bà cụ gần như cầu xin.
Tần Nhã nói vâng, không phải là giận hờn, cũng không phải nghĩ tường tận mới trả lời, mà là một khắc này liền xúc động, nước mắt của người già, khiến cô không thể nói ra những lời cay độc, khó nghe được.
Mặc dù lúc đó cô ấy thực sự rất đau lòng.
Bà cụ lau nước mắt: “Cũng không biết là ở nước ngoài chữa bệnh có tốt hơn không, chúng ta có nên chuyển viện cho Tô Trạm hay không?"
Bà cụ sợ bác sĩ chẩn đoán sai, thật ra trong lòng cũng ôm chút may mắn, hy vọng không tồi tệ như vậy, Tô Trạm sẽ sớm tỉnh lại.
Tần Nhã biết bà cụ đang lo lắng cái gì: “Nhưng là bác sĩ nói, Tô Trạm hiện tại không thể di chuyển, vết thương của anh ấy ở trêи đầu."
Bà cụ vội vàng gật đầu, vết thương trêи đầu quả thực không thể coi thường.
“Vậy bây giờ phải thế nào mới tốt đây?” Bà cụ rất lúng túng, muốn giúp nhưng không biết phải giúp ở đâu, nên chỉ có thể lo lắng suông.
Tần Nhã an ủi bà cụ: “Bác sĩ nói khả năng tỉnh lại của anh ấy rất lớn, chúng ta liền chờ xem sao."
“Thật sao?” Bà cụ nắm chặt tay Tần Nhã, như thể là cọng rơm cứu mạng.
Tần Nhã rất chắc chắn đáp: "Vâng."
Cô ấy quay đầu nhìn trêи giường, người nằm trêи giường không có chút động tĩnh gì cả, giống như đang ngủ, ngay cả đến bà cụ khóc đến đau lòng như vậy, nhưng anh ta không hề động đậy một chút nào.
Tần Nhã đáy lòng không biết có cảm xúc gì, không biết khi nào thì anh ấy sẽ tỉnh lại.
Cô ấy không nghĩ nhiều, nhưng cũng không muốn Tô Trạm lại bị kẹt ở giữa: “Nếu anh ấy có thể sớm ngày tỉnh lại, con bằng lòng bằng lòng để anh ấy tìm người mang thai hộ."
Cô ấy vượt qua giới hạn của bản thân mình, cô ấy vốn dĩ không thể chấp nhận chuyện người khác sinh con cho mình, cho dù là trứng của cô ấy và t*ng trùng của Tô Trạm kết hợp, chỉ là mượn bụng người khác để ở đó, cô ấy cũng không bằng lòng. Đối với cô ấy thì thà nhận nuôi một đứa bé khác còn hơn.
Bà cụ sững sờ hồi lâu, có vẻ ngạc nhiên không hiểu, nắm tay Tần Nhã không ngừng run rẩy, hồi lâu sau mới nói: "Cám ơn, cám ơn con."
Ngay cả đến lúc này, bà cụ vẫn đang lo lắng nhà họ Tô không thể không có người nối dõi.
Có thể thấy, nhà họ Tô có thể có người nối dõi hay không đối với bà cụ mà nói, quan trọng đến cỡ nào.
Thẩm Bồi Xuyên đã đứng bên ngoài một lúc, anh ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, anh ấy hít một hơi thật sâu.
“Cái đức hạnh của cậu.” Thẩm Bồi Xuyên không thể chịu nổi bộ dạng khoe khoang của Tô Trạm.
Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc và nói: “Nhân tiện, bằng lái xe của cậu phải bị thu hồi, phải nộp hai trăm mười triệu."
Người bên kia cũng bị thương, xe gửi vào tiệm sửa xe, đều là dùng tiền của Tô Trạm, uống rượu lái xe, công ty bảo hiểm cũng không phải đền tiền.
Tô Trạm nói. "Biết, đó là những chuyện nhỏ."
Anh ta ngay cả vấn đề khó nhất cũng giải quyết được được rồi, còn quan tâm đến điều nhỏ này làm gì? Đối với anh ta mà nói đó đều không quan trọng.
Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Cậu muốn ăn gì..."
Két…
Lúc này cửa phòng mở ra.