Giang Mạt Hàn nhận ra được điều gì, lập tức nhìn sang bình nước được đặt trêи bàn: “Trà này không phải là do anh pha sao?”
“Mẹ tôi pha đấy, sao thế…”
Anh ấy còn chưa nói xong, cả người đã gục xuống đất.
Giang Mạt Hàn quay đầu nhìn Giang Hữu Khiêm đã bị ngất xuống đất, căng thẳng mà gọi anh ta, “Giang Hữu Khiêm!”
Lúc này anh ấy đã ngất xỉu, anh ấy đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Trong đầu Giang Mạt Hàn lóe qua suy nghĩ đầu tiên là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, chân anh không tiện đi lại, lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Nam Thành.
Điện thoại reo hết mấy lần cũng không ai bắt máy, có thể anh bắt đầu không ổn, tầm nhìn cũng dần bị mờ đi.
Anh nắm chặt tay lại.
Lạch cạch.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Khâu Minh Diễm đứng ngay cửa, nhìn thấy con trai ngất ở dưới đất, không hề kinh ngạc gì, chỉ là hơi chau mày, đi vô đỡ anh ấy: “Con trai à, mẹ cũng chỉ là vì tương lai tốt đẹp của con.”
Khâu Minh Diễm ít nhiều cũng biết được tính của Giang Hữu Khiêm phần nào, nếu để anh ấy biết được, chắc chắn sẽ không đồng ý dùng cách này để chiếm gia tài.
Cũng may thuốc này chỉ làm người uống bị ngất.
Không để lại di chứng gì.
Lúc này, điện thoại của Giang Mạt Hàn được kết nối, tiếng của Nam Thành được truyền qua: “Tổng giám đốc Mạt Hàn…”
Khâu Minh Diễm nghe thấy tiếng liền nhìn qua, Giang Mạt Hàn vừa muốn mở miệng nói thì điện thoại đã bị Khâu Minh Diễm giật lại, lại còn cúp máy.
Ý thức của Giang Mạt Hàn càng ngày càng không tỉnh táo, mắt bị tối sầm lại, hoàn toàn bị ngất đi.
Khâu Minh Diễm tắt nguồn và bỏ điện thoại vào sọt rác, cười một tiếng: “Hôm nay tôi không cho phép bất cứ người nào phá vỡ kế hoạch của tôi.”
Sau khi dìu con trai lên giường, đi ra ngoài cửa gọi người phụ nữ đeo khẩu trang bước vào.
Khâu Minh Hàn nói: “Cậu ấy không thể ở đây được.” Nam Thành cũng biết địa chỉ này.
Lỡ anh ấy tìm đến thì phiền phức.
Lăng Vi nói: “Tôi có một chỗ.”
Vừa rồi khâu Minh Diễm mở cửa cho người vào chính là Lăng Vi.
Khâu Minh Diễm trước giờ đều muốn chiếm gia tài, ba lần bảy lượt xúi Giang Tuấn tìm Giang Mạt Hàn, lần nào cũng bị Giang Mạt Hàn từ chối, bà biết Giang Mạt Hàn rất kiên trì, sau khi từ bệnh viện về bà luôn tìm cách làm sao để Giang Mạt Hàn bỏ cuộc.
Đúng lúc này, Lăng Vi tìm đến bà.
Lăng Vi về phát hiện Tông Ngôn Hi đã rời khỏi thành phố B, muốn tìm cô ấy trả thù đã không được rồi, cô không thể rời khỏi thành phố B, không dám dùng khuôn mặt thật để nhìn người, chỉ cần sơ suất là sẽ bị người khác phát hiện nên cô chuyển mục tiêu thành Giang Mạt Hàn.
Cô biết rõ là dựa vào bản thân mình là không thể làm được gì.
Cô biết được mẹ kế của Giang Mạt Hàn, Khâu Minh Diễm luôn đối xử tệ với Giang Mạt Hàn, còn muốn giành hết những gì anh đang có.
Chỉ là hiện nay Giang Mạt Hàn không phải là đứa trẻ để bà tự ý sắp sắp đặt nữa.
Lăng Vi chỉ nắm được điểm này, tìm đến Khâu Minh Diễm rồi ra chủ ý cho bà, vả lại còn nói với Khâu Minh Diễm, cô có thể giúp bà đoạt được tập đoàn Khang Vĩnh.
Quả nhiên, Khâu Minh Diễm rất nhanh đã đồng ý.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn, câu này không sai một chút nào.
Đạt được mục đích chung, bọn hạ đã bàn ra kế hoạch này, đương nhiên người biết kế hoạch này còn có Giang Tuấn, anh ấy đã nhịn đủ sự không tôn trọng của Giang Mạt Hàn đối với mình, khi biết được phải dùng cách này, anh ấy cũng không ngăn cản hay phản đối gì.
“Nhà tôi.” Lúc trước cô có mua một căn nhà, ngoài trừ căn bị giải tỏa, còn có một căn.
Nơi đó không có ai biết đến.
Khâu Minh Diễm hỏi: “An toàn không?”
Lăng Vi trả lời một cách chắc chắn: “An toàn.”
Cô nhìn Giang Mạt Hàn đang bị ngất đi, mỉm môi và cười nham hiểm: “Cuối cùng, anh vẫn lọt vào tay của tôi.”
Khâu Minh Diễm nói: “Được rồi, bây giờ không phải là lúc rảnh rỗi, làm việc chính đi.”
Lăng Vi rất phối hợp, không có phản bác, đúng là bây giờ không phải lúc nói chuyện, cô đi đến trước chiếc xe lăn, chiếc xe dùng để đẩy Giang Mạt Hàn: “Chúng ta đi thôi.”
Khâu Minh Diễm nhìn con trai một cái, gật đầu.
Sau một tiếng bọn họ đã đưa Giang Mạt Hàn đến nhà Lăng Vi đã mua lúc trước, quá trình này không hề khó chút nào, Giang Mạt Hàn ngồi trêи chiếc xe lăn, chỉ cần Lăng Vi đẩy chiếc xe lăn là được.
Khâu Minh Diễm phụ trách tung quả mù.
Trêи đường đi rất thuận lợi.
Khi Giang Mạt Hàn tỉnh lại.
Đã bị trói bằng sợi dây trêи chiếc xe lăn, anh thử nhúc nhích cái tay, hoàn toàn không cử động được.
“Đã lâu không gặp.” Lăng Vi đứng trước mặt anh, cô đã tắm xong, thay bộ y phục sạch sẽ, lúc này đang nhìn anh.
Giang Mạt Hàn đột nhiên ngước lên.
“Đừng có kinh ngạc như vậy.” Lăng Vi ngồi trêи ghế sofa, cười: “Có phải kinh ngạc lắm không?”
Giang Mạt Hàn trợn mắt không nói gì.
Lăng Vi đưa tay sờ mặt anh, trêи mặt rõ ràng đang cười, tự nhiên lại có luồng khí nham hiểm: “Tôi một lòng một dạ tốt với anh, anh lại muốn tôi chết, Giang Mạt Hàn anh đúng là kẻ vô tình.”
“Việc tôi muốn cô chết, từ trước đến giờ vẫn không đổi.” Giang Mạt Hàn biểu cảm chán ghét, nói: “Lăng Vi, tôi đã từng có tình ý với cô sao?”
Lăng Vi nắm chặt đôi tay, cố gắng kìm nén nhưng vẫn không nhịn được tức giận đến biến mặt, rất nhanh biểu cảm tức giận của cô đã chuyển thành nụ cười ẩn ý: “Ha ha, cho dù anh muốn tôi chết thì đã sao? Mạng của anh bây giờ còn nằm trong tay tôi.”
Cô ấy đứng dậy, ngồi lên chân của Giang Mạt Hàn: “Anh chán ghét tôi, muốn tôi chết, nhưng tôi vẫn khăng khăng sống tốt, anh chán ghét tôi bao nhiêu thì bây giờ tôi gần anh bấy nhiêu, Giang Mạt Hàn anh biết không? Tôi yêu anh nhiều năm vậy, ngay lúc này, tôi mới cảm thấy sung sướиɠ, bởi vì……”
Lăng Vi đưa môi của cô lại gần môi anh: “Tôi có thể có anh bất cứ lúc nào.”