Lý Kỳ Nhuệ chấn chỉnh lại sắc mặt: "Ý của anh là..."
Cốc cốc.
Lúc này thư ký gõ cửa, Tông Cảnh Hạo dựa vào sau, nhẹ nhàng nói: "Mời vào."
Thư ký bưng cà phê vào, một cốc đặt trước mặt Tông Cảnh Hạo, cốc còn lại đặt trước mặt Lý Kỳ Nhuệ, sau đó lùi lại và đóng cửa lại.
Lý Kỳ Nhuệ mỉm cười: "Thật thú vị."
Anh nhấp một ngụm cà phê, trầm ngâm suy nghĩ: "Nếu sếp Hứa nhẫn tâm, tên què đó nhất định sẽ sứt đầu mẻ trán. Tôi sẽ chen thêm một đòn khiến anh ta tổn thất không nhỏ."
Tông Cảnh Hạo bưng cà phê lên, mi mắt cụp xuống, tự mình suy nghĩ.
Anh nhấp một ngụm cà phê lớn: "Anh rể tôi, chủ tịch ngân hàng Hối Phong, muốn chiến đấu giá cả với anh ấy, a..."
Trước hết, anh ta không thiếu tiền.
Nếu có thể tận dụng cơ hội để gạt bỏ tập đoàn nhà họ Bạch ra khỏi thị trường, vậy thì anh ta sẽ chiếm hai phần ba thị trường trong nước.
Ban đầu, anh ta và tập đoàn nhà họ Bạch mỗi người chiếm gần một nửa thị trường, và một nửa số nhà đầu tư bán lẻ là các công ty nhỏ. Anh cũng chướng mắt.
Đột nhiên, Lý Kỳ Nhuệ đập bàn: "Cứ quyết định vậy đi.”
Anh không ngốc, anh cũng hiểu rõ lợi hại trong đó và việc ép tập đoàn nhà họ Bạch ra khỏi thị trường sẽ chỉ có lợi cho anh.
Hơn nữa khi anh đến, anh rể của anh căn dặn đi căn dặn lại. Chỉ cần anh chỉ nghe theo phân phó, Tông Cảnh Hạo bảo anh làm gì thì anh làm nấy.
Người khác không biết, với tư cách là em rể của Đường Triệt anh biết rất rõ Tông Cảnh Hạo nắm trong tay rất nhiều thứ.
Ngân hàng đầu tư Trác Việt của Đường Triệt từng ghi danh đối ngoại nói rằng đó là một khoản đầu tư chung. Thực ra Đường Triệt không bỏ một xu, không phải không muốn bỏ mà vì Tông Cảnh Hạo không cho anh cơ hội này.
Là quan hệ đối tác tốt của nhau, Đường Triệt là người không bao giờ ngáng đường khi Tông Cảnh Hạo mới tiếp quản Vạn Việt.”
Đường Triệt rất thông minh và biết rõ khả năng của Tông Cảnh Hạo, nên khi Tông Cảnh Hạo nói rằng không có hình thức đầu tư cổ phần. Anh biết rằng Tông Cảnh Hạo không muốn mọi người nhúng tay vào.
Vì vậy, anh không yêu cầu cổ phần, với tư cách là người đứng đầu ngân hàng Hối Phong nên đề nghị đối ngoại góp vốn sẽ tránh được không ít những người có tâm tư. Tông Cảnh Hạo lúc đầu đồng ý, thứ nhất là vì anh và Đường Triệt có giao tình, thứ hai là vì anh không muốn thêm phiền. Tránh để có người gây rắc rối rồi lại lãng phí thời gian để giải quyết.
Tông Cảnh Hạo cũng đã đưa ra quyết định sau khi cân nhắc lợi hại.
Sau đó, ngân hàng Đầu tư Trác Việt được thành lập như mọi người đều biết. Được biết Chủ tịch Đường và Tông Cảnh Hạo cùng đầu tư, nhưng thực tế chỉ có một mình Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo không được đánh giá cao trong lĩnh vực này.
Nhưng Tông Cảnh Hạo cũng chưa từng đối xử tệ với Đường Triệt, mỗi năm đều chia hoa hồng.
Cũng rất vui, không phải làm gì mà tiền vẫn vào tài khoản rất nhiều.
Trong những năm gần đây, sự phát triển của ngân hàng đầu tư Trác Việt ngày càng nhanh, tập đoàn Vạn Việt có đội ngũ chuyên gia tinh nhuệ, kiểm soát chính xác xu hướng kinh tế. Vạn Việt đã mở nhiều chi nhánh ở nước ngoài, có thể nắm bắt thời cơ bất cứ lúc nào. Đầu tư ít vốn nhất trong thời gian hợp lý nhất và thu được nhiều lợi nhuận nhất.
Anh phân bố một lưới kinh tế.
Nhưng người biết thông tin không nhiều, chỉ biết rằng anh đang đầu tư vào ở trong nước.
Lý Kỳ Nhuệ nằm trêи bàn nhìn Tông Cảnh Hạo cười: "Để xem tôi có thể..."
Trước khi nói xong, Tông Cảnh Hạo nhướng mí mắt nhìn anh.
“Ừm, tôi nghe anh rể nói gì đó, vậy tôi đi trước, đừng quên gọi tôi đi ăn nhé.” Lý Kỳ Nhuệ suýt chút nữa không nhịn được, nghĩ đến lời dặn dò của Đường Triệt, anh đã kịp thời ngậm miệng lại.
Đây là lời Đường Triệt nói với anh: "Lòng người đổi lấy lòng người, anh giúp đỡ không cần nói, anh ta sẽ nhớ. Nếu cậu mở miệng hỏi, cậu sẽ bị đánh giá thấp. Người ta lấy tiền rồi đuổi cậu. Nếu cậu không nói gì, người ta được lợi sẽ tự nhiên gọi cho cậu. Một khi có cảm tình, liên quan đến nhiều thì sẽ trở thành bạn bè. Đã là bạn bè rồi thì nói đến hợp tác có dễ dàng không? Tiểu Nhuệ, cậu bảo tôi nói có đúng không?"
Khi đó, anh ta nhìn Lý Kỳ Nhuệ rất nghiêm túc: "Cậu xin một việc nhỏ có ích gì chứ? Tông Cảnh Hạo thiếu chút tiền đó sao? Ngân hàng Trác Việt vừa đổi tên đã gọi là tư bản Trác Việt rồi."
Lý Kỳ Nhuệ vẫn còn quá non, không thể kìm lòng khi đối mặt với cám dỗ.
Tông Cảnh Hạo nói rằng sẽ bù giá chênh lệch là đang cố tình dụ dỗ anh. Tông Cảnh Hạo biết rất rõ suy nghĩ của con cáo già Đường Triệt.
Lý Kỳ Nhuệ vừa đi vào đã nói, Đường Triệt không cho phép anh ta đòi quyền lợi. Nếu có việc gì thì cứ giao phó, chẳng phải chỉ muốn anh nhớ tới ân tình này sao.
Anh đặt ly cà phê xuống, gọi Quan Kình hỏi xem giám đốc Vương đã tới chưa.
“Đợi cả ngày rồi.” Lý Kỳ Nhuệ vừa bước vào văn phòng thì ông ta tới, vẫn đang đợi ở bên ngoài.
“Cho ông ấy vào.” Anh day day trán.
Quan Kình đi gọi người. Giám đốc Vương là một người đàn ông trung niên, dáng vóc vừa phải, ngũ quan chính trực. Ông ấy cầm một tập tài liệu màu xanh lam trêи tay, có chút không tự nhiên. Ông ấy đặt tài liệu lên bàn: “Tổng giám đốc Tông, đây là thông tin của công ty chúng tôi. Tôi từng là giám đốc xưởng sản xuất cửa và thành lập công ty riêng. Tôi có nhiều ý tưởng... "
Tông Cảnh Hạo giơ tay ra hiệu cho ông ta dừng lại, anh không muốn nghe lịch sử kinh doanh của ông ấy, cũng không muốn nghe kế hoạch của ông ta. Lý do tại sao ông ta được chọn là vì ông ta được kiểm soát tốt và là một người không có người chống đỡ.
Anh không còn sức lực để lãng phí thời gian cho Bạch Dận Ninh nên việc cấp bách nhất là phải tìm ra kẻ khác đứng sau đối phó với Lâm Tân Ngôn.
Đồng thời...
Đôi mắt của anh trầm xuống, vì vậy anh ấy thích đơn giản khắc nghiệt.
Giám đốc Vương luôn muốn anh đầu tư cho mình, nhưng không ngờ...
“Khai thác người, không thích hợp đâu…”
“Vậy thì hãy nói cho tôi biết, tôi cần đầu tư bao nhiêu, ông cần bao lâu để tìm nhà phát triển để phát triển lõi khóa chống trộm và vật liệu bảo vệ môi trường tiên tiến hơn những nơi khác. Nếu không có những thứ này, ông sẽ cạnh tranh bằng gì? Ông nói cho tôi biết.”
Giám đốc Vương cứng họng không nói được lời nào, đây quả thực là một vấn đề nan giải.
“Chỉ đi khai thác người, có phải quá non kém không…”
“Thương trường giống như chiến trường. Thắng làm vua thua làm giặc. Ông tự mình ước lượng đi.” Anh giơ cổ tay lên, liếc nhìn thời gian: "Cho ông hai phút."
Vốn dĩ giám đốc Vương chỉ muốn tìm nhà đầu tư để kinh doanh riêng. Bây giờ xem ra ông ta không có kiến thức nền tảng và việc khởi nghiệp ở thành phố này thực sự khó khăn.
Dù không muốn nhưng anh vẫn đồng ý.
Tông Cảnh Hạo đứng dậy: “Ông cứ làm đi. Tôi sẽ bảo trợ lý lập hợp đồng. Ông chủ vẫn sẽ là ông, còn tôi chỉ là cổ đông."
Ông Vương trong thâm tâm biết mình chỉ là một ông chủ ở mặt ngoài, giống như một công việc bán thời gian.
Tông Cảnh Hạo bước ra khỏi văn phòng, gọi điện cho Quan Kình. Lúc anh đang trả lời điện thoại thì nghe thấy giọng nói, nói thêm vài câu với anh, cúp điện thoại rồi bước tới.
“Tổng giám đốc Tông.”
“Cậu nhờ người lập hợp đồng bảo ông ấy đến phòng tài vụ lấy một khoản tiền. Sếp Hứa sẽ gọi điện thoại cho cậu, đừng gặp anh ta trước. Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” Sau khi bàn giao xong, anh bước lên thang máy.
Con đường này của Quan Kình u tối.
Không gặp sếp Hứa mà muốn xem anh ta làm trước, xem thử hiệu quả ra sao, đạt được kết quả mỹ mãn rồi mới làm tiếp việc sau.
Lúc Tông Cảnh Hạo ra khỏi thang máy và đang đi về phía chiếc xe...