“Mẹ thích cô ta, là bởi vì cô ta là người của nhà họ Trình, nhưng ông Trình chết rồi, cô ta còn là con gái vàng của nhà họ Trình sao? Quả nhiên không ngoài dự tính của mẹ, ông Trình vừa chết, gia đình họ liên tiếp xảy ra biết bao nhiêu chuyện.”
Bà Bạch nắm lấy vai con trai: “Con tỉnh lại đi, con là người thừa kế duy nhất của nhà họ Bạch, phụ nữ, kiểu con thích lại không có sao? Nhà họ Trình lụi bại rồi, Trình ɖu͙ƈ Tú còn là cái gì nữa đâu? Cô ta không xứng với con, con nên tìm một người tốt hơn, một cô gái môn đăng hộ đối mới có thể giúp ích được cho con!”
Bạch Hồng Phi nhìn mẹ mình, khàn giọng nói: “Nhưng con thích cô ấy, thực sự rất thích, con muốn lấy cô ấy, con muốn cô ấy làm vợ con….”
Bộp!
Bà Bạch tức giận tát con trai mình một cái, phẫn nộ nói: “Mày có thể khôn ngoan lên một chút được không?”
Chỉ là một đứa con gái thôi mà!
“Một đứa con gái như nó, sau một đêm kiếm được mấy chục tỷ, mày nói xem nó đã kiếm được bằng cách nào?” Bà Bạch trừng mắt nhìn con trai: “Tao tận mắt nhìn thấy cô ta bước lên một chiếc xe sang trọng, tao dám khẳng định, bây giờ cô ta không còn trong trắng nữa, sao nào, mày còn muốn một đôi dép rách….”
“Aaaaa…..”
Bạch Hồng Phi không chấp nhận nổi một người mẹ như vậy, không chấp nhận nổi tất cả những điều mà bà ta nói, đẩy bà ta sang một bên rồi lao ra ngoài.
Bạch Hồng Phi chạy đến bên bờ sông nơi mà trước đây anh và Trình ɖu͙ƈ Tú rất thích đến, nước sông trong vắt chầm chậm trôi.
Hai người họ trước đây thường đến đây hẹn hò, Trình ɖu͙ƈ Tú thường tựa vào trong lòng anh, tận hưởng cảm giác bình yên chỉ thuộc về họ.
Một ngày trước sinh nhật của Trình ɖu͙ƈ Tú, họ cũng đến nơi đây, anh ôm lấy Trình ɖu͙ƈ Tú, nói: “Qua một ngày nữa là em đã tròn 20 tuổi rồi.”
“Cho nên?”
Bạch Hồng Phi hôn lên trán cô: “Chúng ta có thể kết hôn rồi.” Nói xong liền siết chặt lấy eo cô ấy: “Em phải sinh cho anh thật nhiều con, chúng ta sẽ không đi đâu cả, chỉ ở yên đây, sống một cuộc sống bình lặng, em nói có phải không?”
Trình ɖu͙ƈ Tú tựa vào trong lòng anh ấy, đôi mắt rớm lệ: “Hồng Phi, anh sẽ luôn yêu em chứ?”
Bạch Hồng Phi kiên định trả lời: “Sẽ, mãi mãi không bao giờ phụ em, mãi mãi yêu em, thích em, không để em phải chịu bất cứ tổn thương nào, bảo vệ em thật tốt.”
Trình ɖu͙ƈ Tú nép chặt vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh, nói đùa: “Em bằng lòng gả cho anh, sinh cho anh thật nhiều thật nhiều con, sau này để ʍôиɠ Thành biến thành Bạch Thành, đâu đâu cũng là con cháu nhà họ Bạch….”
Bạch Hồng Phi hôn lên tóc cô, trêu chọc cô: “Nhà họ Trình cũng không cần nữa rồi.”
Trình ɖu͙ƈ Tú ôm lấy anh, chủ động hôn lên môi anh: “Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó…..”
“Sao em lại so sánh anh với gà với chó?” Bạch Hồng Phi giả vờ nghiêm túc.
“Vốn dĩ anh là…”
“Em nói anh là cái gì?”
Trình ɖu͙ƈ Tú sợ Bạch Hồng Phi sẽ trừng phạt mình, liền đẩy anh ra, chạy đi.
Bạch Hồng Phi đuổi theo phía sau: “Trình ɖu͙ƈ Tú em đứng lại cho anh, nếu không anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
Trình ɖu͙ƈ Tú cười, quay đầu lại nhìn anh: “Anh sẽ không bỏ qua cho em như nào chứ?”
Bạch Hồng Phi đắc ý nói: “Lấy em về nhà, nhốt em ở trong phòng, chỉ một mình anh được thưởng thức em, ngắm em, yêu em…..”
“Không biết xấu hổ!” Trình ɖu͙ƈ Tú ghét bỏ nhếch mép cười: “Anh đừng nói là chúng ta quen biết….nha!”
Cô chạy rất nhanh, không cẩn thận giẫm phải một hòn đá dưới chân, cả người ngã nhào xuống.
“Cẩn thận.”
Bạch Hồng Phi nhanh chóng lao như bay đến, ngay khoảnh khắc Trình ɖu͙ƈ Tú sắp ngã xuống, liền đưa tay tới đỡ lấy cô nhưng ở tư thế nghiêng người, anh không cách nào đứng được, chỉ có thể ôm Trình ɖu͙ƈ Tú vào trong lòng, lưng tiếp đất mà ngã nhào xuống.
Bờ sông toàn là đá, anh ngã xuống, cả người nằm trêи bãi đá nhấp nhô không bằng phẳng, đau đớn nhe răng cười.
Trình ɖu͙ƈ Tú hoảng loạn kiểm tra anh: “Bị thương ở đâu rồi? Có phải rất đau không?”
Bạch Hồng Phi bắt lấy bàn tay đang chuyển động lung tung của cô ấy, nhìn thẳng vào cô, một giây sau, liền giữ chặt lấy đầu cô, đặt một nụ hôn lên môi.
Hai người ở bên bờ sông ôm lấy nhau, trao nhau nụ hôn, tận hưởng sự ngọt ngào của tình yêu.
“Đợi qua sinh nhật của em, anh sẽ lập tức nói với mẹ đến nhà hỏi cưới em, em muốn váy cưới như thế nào cứ nói với anh, anh sẽ bảo người thiết kế….”
“Ở cạnh anh, em không cần cái gì hết.”
“Nhưng anh không muốn em phải chịu thiệt thòi, anh nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ thật linh đình, đón em về nhà, nói cho tất cả mọi người, Trình ɖu͙ƈ Tú em là vợ của Bạch Hồng Phi này!”
Anh hét về phía dòng sông và bầu trời rộng lớn.
Nhưng trong thời khắc này, những ngọt ngào lúc đó như thể vẫn còn ngay trước mắt, lời thề non hẹn biển lúc đó, vẫn còn vang vọng bên tai anh, nhưng anh lại không thể tìm thấy, cô dâu mà anh muốn lấy.
Cô ấy đã đi đâu rồi?
Bạch Hồng Phi hét lên.
Anh không cách nào chấp nhận được, chấp nhận những thay đổi như vậy, càng không cách nào chấp nhận Trình ɖu͙ƈ Tú biến mất khỏi thế giới của anh.
Anh lại một lần nữa đến nhà họ Trình.
Trình ɖu͙ƈ Ôn nhốt anh ở bên ngoài, không cho anh vào nhà: “Nhà họ Trình chúng tôi không còn dính líu gì đến nhà họ Bạch các người nữa, hôn ước giữa cậu và em gái tôi đã bị hủy bỏ rồi, hai nhà chúng ta không còn liên quan gì nữa, mời cậu về cho.”
Bạch Hồng Phi không cam tâm, điên cuồng gõ cửa: “Anh để cho tôi gặp ɖu͙ƈ Tú một lần thôi, nếu không tôi có chết cũng sẽ không rời đi!”
Trình ɖu͙ƈ Ôn chỉ cảm thấy anh ta đã điên thật rồi: “Hà tất phải vậy? Cậu có thể không cần đến mẹ cậu nữa sao? Cậu không thể, cậu không thể bất hiếu, nhưng mẹ cậu đã không ưa gì nhà tôi rồi, để mọi thứ được yên ổn, cậu về đi.”
Tung Tung…..
Cánh cửa bị Bạch Hồng Phi đập đến rung lên, lòng bàn tay anh run rẩy đến tê dại: “Anh cho tôi gặp cô ấy một lần thôi!”
Trình ɖu͙ƈ Ôn thở dài: “Cậu thích ở đây thì cứ ở đi.”
Nói xong anh ấy liền xoay người đi vào trong.
Bạch Hồng Phi ở lại đó suốt ba ngày ba đêm, không ăn không uống.
Bà Bạch không chịu được khi thấy con trai mình phải đau khổ như vậy, liền mang người qua đó, cưỡng ép đưa anh trở về: “Con có thể tỉnh táo hơn được không?”
“Con không về đâu, chết cũng không về, trừ phi mẹ trả lại ɖu͙ƈ Tú cho con!” Thái độ của Bạch Hồng Phi rất cương quyết, ai đến kéo anh, anh liền lập tức đá người đó, điên cuồng giống như một kẻ điên thực sự.
Bà Bạch bị anh làm cho tức chết, giậm chân đấm ngực: “Tao sao lại có thể sinh ra một đứa con trai đáng bỏ đi như mày chứ! Không phải chỉ là một đứa con gái thôi sao? Mày muốn đứa như thế nào, tao sẽ tìm về cho mày!”
“Con không cần, con chỉ cần ɖu͙ƈ Tú thôi, con chỉ cần Trình ɖu͙ƈ Tú, con chỉ thích một người là cô ấy.” Giọng anh càng nói càng nhỏ, sau cùng, ngồi bệt xuống đất.
Hai tay ôm lấy mặt, giọng nói đau khổ chui qua từng kẽ tay: “Tại sao lại muốn hủy bỏ hôn ước giữa con và cô ấy chứ? Tại sao? Sao mẹ có thể chưa thông qua sự đồng ý của con mà đã làm như vậy? Sao mẹ có thể chứ, con là con trai của mẹ? Haha, mẹ có tôn trọng con không, mẹ có từng hỏi xem con suy nghĩ gì không, mẹ có xem con là con trai của mẹ không?”
Bà Bạch không nói nên lời, sắc mặt xanh trắng đan xen, điều đau đớn nhất trêи thế giới này là gì?
Không còn gì hơn là việc đứa con trai mình vất vả nuôi lớn lại không hiểu mình.
Bà ta vô cùng đau đớn: “Mẹ là vì muốn tốt cho con thôi, sao con lại không hiểu được chứ.”
“Thà rằng mẹ đừng vì muốn tốt cho con!” Bạch Hồng Phi vẫn ngồi nguyên chỗ cũ trước cổng nhà họ Trình: “Mẹ đi đi, không gặp được ɖu͙ƈ Tú, con sẽ không rời đi đâu.”
Bà Bạch cảm thấy nếu bản thân còn tiếp tục ở lại, chắc chắn sẽ bị làm cho tức đến chết.
“Con muốn tự chà đạp chính mình, sẽ không ai ngăn cản con, Trình ɖu͙ƈ Tú cô ta sẽ không đau lòng đâu, người thực sự yêu con, chỉ có mẹ!”